Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 864: Chiến thắng và Kết thúc (2)

Vương Đằng là người có tên ở chỗ ba đại nguyên soái, thậm chí là lãnh tụ Võ đạo, đừng nói Nhậm Kình Thương là một thiên tài, cho dù là cường giả cấp Chiến Tướng thì cũng đừng nghĩ đến chuyện sống dễ chịu.
Vương Đằng không phải là tồn tại mà những võ giả cấp Chiến Tướng bình thường có thể sánh bằng.
… …
“Ván này, Vương Đằng của nước Hạ thắng!” Cuối cùng tư tế Thần điện cũng thông báo kết quả.
Hắn dừng lại một chút, nhìn xung quanh và nói: “Có võ giả thiên tài nào khác của các quốc gia muốn khiêu chiến Vương Đằng không?”
Mọi người nghe vậy, đều không khỏi rơi vào im lặng.
Người có thể đánh đều đã ngã xuống rồi, còn đánh cái rắm!
Mọi người liếc mắt nhìn tư tế Thần điện với vẻ u oán, luôn cảm thấy lão già này có ý đồ riêng, cực kỳ xấu xa!
Tư tế Thần điện có vẻ hơi tiếc nuối. Hắn đứng dậy, nhìn hoàng hôn sắp buông xuống, xúc động nói: “Cảm ơn các vị đã cho ta được chứng kiến một hội giao lưu vô cùng tuyệt vời!”
“Võ giả của các quốc gia đều rất xuất sắc, Gerald của nước Đại Ưng, Tô An của Bạch Đầu Ưng quốc, Acuro của nước Inca, Valeriya của nước Đại Hùng, Kirihime Kana của nước Nghê Hồng… Tất nhiên, màn trình diễn của võ giả của nước Hạ lần này còn đáng ngạc nhiên hơn.”
“Đặc biệt là ngươi, Vương Đằng!”
Vừa nói xong, tư tế Thần điện lại đưa tay vỗ ngực, làm lễ võ giả với Vương Đằng để bày tỏ sự kính trọng.
Võ giả của tất cả các quốc gia đều kinh hãi, thân phận của tư tế Thần điện không giống bình thường, là cường giả cấp Chiến Tướng trung vị, hắn…. Sao phải làm đến mức này!
Chỉ có tư tế Thần điện biết rằng thực lực của Vương Đằng đã gần bằng cấp Chiến Tướng trung vị. Người thanh niên này bí ẩn đến mức ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu được.
Bày tỏ sự tôn trọng đối với cường giả vốn là nghi thức nên có.
Hơn nữa, Vương Đằng còn quá trẻ, tuổi trẻ đại biểu cho tiềm năng vô tận. Hắn có linh cảm không bao lâu nữa Vương Đằng sẽ vượt qua mình.
Bởi vậy, không có gì ngạc nhiên khi bày tỏ sự tôn trọng đối với một thiên kiêu tiềm năng to lớn như vậy.
Nếu có thể nhận được thiện cảm của đối phương, mọi chuyện đương nhiên sẽ tốt hơn.
Núi Thánh là một tổ chức trung lập, không tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các quốc gia lớn này, nhưng bọn họ cũng không phản đối việc giữ lại chút tình cảm với các thiên kiêu.
Thậm chí còn có thể thu hút những thiên tài từ một số quốc gia, nếu không thì núi thánh ở đâu ra nhiều cường giả như vậy.
Vương Đằng nghe thấy lời tán thưởng từ tư tế Thần điện, nhưng hắn chỉ mỉm cười một cách hờ hững, không quá coi trọng.
Hắn thấy người của núi Thánh này cũng là một kẻ đầu tư, mặc dù hắn không có ác cảm với những người như vậy, nhưng hắn không có bất cứ thiện cảm nào với họ.
Tư tế Thần điện chỉ làm đến đó thôi, không nhiều lời nữa, hắn nói: “Hội giao lưu này đã đến đây là kết thúc, nhiệm vụ của ta cũng đã kết thúc…”
“Các vị, có duyên sẽ gặp lại!”
Nói xong, hắn cũng không dây dưa nữa, xoay người đặt chân lên con đường lên đỉnh núi Thánh, khuất dần sau những kiến trúc cổ kính mờ ảo phía sau.
Mọi người lấy lại tinh thần, vẻ mặt đều hơi phức tạp, thất vọng, mất mát.
Hội giao lưu đấu võ của các quốc gia trên toàn thế đến đây là kết thúc rồi sao?
Có rất nhiều thiên kiêu xuất hiện trong hội giao lưu lần này, chuyện này đã gây chút sức ép cho một số võ giả của vài nước nhỏ, làm cho bọn họ hoàn toàn bị lu mờ.
Một vài nước nhỏ liếc nhìn các võ giả của nước Hạ, Bạch Đầu Ưng quốc, ánh mắt vừa hâm mộ vừa bất đắc dĩ.
Với nước lớn, chắc hẳn là bọn họ không có gì xuất sắc, cái gọi là thiên kiêu, trước mặt thiên tài nước lớn cũng chỉ như đánh một chút xì dầu mà thôi.
Thật sự khiến người ta thổn thức không thôi.
Thế nhưng, nếu trận đấu đã kết thúc, mọi người cũng không muốn ở lại thêm, đều chuẩn bị xuống núi.
Hai mươi lăm võ giả đã nằm ngã trên đấu trường lần lượt bị người của quốc gia họ đưa đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy bong bóng thuộc tính lơ lửng trong không trung.
Tinh thần niệm của Vương Đằng cốn lấy tất cả bong bóng thuộc tính xung quanh mình.
“Nguyên lực hệ hỏa x 360”
“Kiếm ý hệ Hoả x 250”
“Nguyên lực hệ Thổ x 420”
“Nguyên lực hệ Kim x 387”
“Đao ý hệ Kim x 340”
“Nguyên lực hệ Mộc x 650”
“Nguyên lực hệ Thuỷ x 540”

“Tinh thần Linh cảnh x 110”
“Tinh thần Linh cảnh x 135”

“Ngộ tính Linh cảnh x 102”
“Ngộ tính Linh cảnh x 95”

Hai mắt Vương Đằng lóe lên, thu hoạch bí mật quả nhiên xa xỉ, không uổng công cực khổ một phen.
Phải biết rằng, liên tục hai mươi lăm võ giả thiên tài, cắt lên cũng rất mệt đó.
Cắt lông cừu chính là một việc tốn thể lực, ai cắt thì người nấy biết.
Tuy rằng thu hoạch mỹ mãn, nhưng Vương Đằng cũng không vội kiểm kê lại, mà tập trung với đám người Đàm Đài Tuyền trước.
Nghênh đón hắn chính là đám người Chúc Vân Thiều với ánh mắt kỳ lạ, như thể muốn lột trần hắn ra để xem cấu tạo thế nào.
“Các ngươi nhìn ta như vậy là sao, khiến cho người ta sợ hãi!” Da đầu Vương Đằng tê dại, hắn nhanh chóng lùi lại một bước.
Những người này thật tà ác!
Mọi người: “...”
Lời của Vương Đằng đột nhiên khiến bọn họ cảm thấy quen thuộc… May mà là mùi vị quen thuộc kia, xem ra Vương Đằng trước mặt không phải quái vật đội lốt người gì đó.
Mọi người xuống núi, nhưng bọn họ không rời khỏi trấn nhỏ dưới chân núi Thánh.
Trì hoãn một lát, trời đã không còn sớm, mọi người cũng không vội rời đi, may mà ở lại trấn nhỏ thêm một đêm.
Hơn nữa, người tiếp đãi dưới chân núi Thánh cũng đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, cung cấp cho hội giao lưu.
Đánh xong, mọi người ngồi xuống và trò chuyện vui vẻ.
Trong đó, không thiếu ý của núi Thánh.
Từ trước tới nay chỉ có lợi ích giữa các nước là lớn nhất. Ví dụ, một vài nước nhỏ tự nhiên sẵn sàng xích lại gần tìm kiếm sự bảo vệ của các nước lớn. Còn đối với các nước lớn, đây chỉ là một phần của ngoại giao mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận