Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương trình học võ đạo lại chia ra môn lý luận và môn thực chiến.

Không khó lý giải, môn lý luận chủ yếu giảng dạy một chút lý luận võ đạo, mà thực chiến chính là tiến hành chỉ đạo sinh viên tu luyện công pháp và chiến kỹ.
Vì sao võ giả học viện đi càng xa hơn võ giả xã hội?
Bởi vì võ giả học viện trải qua việc học tập có hệ thống, xây dựng cơ sở vững chắc. Hơn nữa, lý luận và thực chiến của bọn họ đều được giáo viên tiến hành chỉ đạo, vừa xuất hiện sai lầm sẽ lập tức uốn nắn, tránh đi nhiều đường quanh co, trong vô hình đã giảm bớt không biết bao nhiêu thời gian.
Vương Đằng đang thích ứng sinh hoạt học tập mới, tìm được quy luật cuộc sống cho mình. Mỗi ngày hắn lên lớp, thời gian rảnh rỗi thì đi tòa nhà Thực Hành nhặt thuộc tính, trong lúc đó lại bị Ninh Tử Du kéo đi so đấu mấy lần.
Có một hai lần hắn nương tay chút, hai người có thắng có thua, cũng coi như giữ lại chút mặt mũi cho Ninh Tử Du.
Thời gian một tuần trôi qua trong chớp mắt.
Một tiết học trên lớp cuối cùng của thứ sáu kết thúc, đám người Vương Đằng và Hầu Bình Lượng đang trên đường đi đến phòng ăn.
“Ta nghe nói bên phía học viện Đan Đỉnh đã bắt đầu dạy sinh viên vo viên thuốc.” Tống Thúc Hàng nói.
“Vo viên thuốc??” Vương Đằng lơ mơ.
“Hì hì, đây là lời những người bên học viện Đan Đỉnh tự truyền ra. Đó chính là việc điều phối dược liệu đơn giản, không có hàm lượng kỹ thuật gì, cho nên bị gọi đùa là vo viên thuốc.” Tống Thúc Hàng cười nói.
“Tin tức của ngươi rất linh thông đấy.” Vương Đằng kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta thường xuyên lên diễn đàn và group chat của trường học, đương nhiên tin tức tương đối nhiều.” Tống Thúc Hàng đắc ý nói.
“Hắn chỉ có chút hứng thú yêu thích này.” Lữ Thư khinh bỉ nói.
“Ngươi có thể lấy được thời khóa biểu của từng học viện không?” Vương Đằng khẽ động trong lòng, đột nhiên hỏi.
“Được thì được, nhưng ngươi lấy làm gì?” Tống Thúc Hàng kinh ngạc nói.
“Ta có chút hứng thú với luyện đan luyện khí gì đó, muốn đi xem.” Vương Đằng nói thẳng.
“A, đúng rồi, lúc khai giảng, ngươi còn muốn chọn tất cả học viện, kết quả bị tổng viện trưởng cản lại.” Lữ Thư đột nhiên nhớ lại việc này.
“Anh Đằng, tham thì thâm, thiên phú của ngươi tốt như vậy, đi làm những vật kia chẳng phải là lãng phí thời gian và thiên phú của mình sao.” Hầu Bình Lượng do dự một chút, nhưng vẫn nói.
“Đúng vậy, bác học không bằng sở trường.” Ba người Tống Thúc Hàng cũng không nhịn được khuyên nhủ.
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Vương Đằng biết bọn họ có ý tốt, nhưng không thể nói cho bọn họ là mình bật hack chứ.
Mấy người Hầu Bình Lượng thấy thế, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ hi vọng sau khi Vương Đằng đi thử, có thể biết khó mà lui. Bọn họ không cảm thấy Vương Đằng có thể có tinh lực đi học nhiều thứ như vậy.
“Vậy ta đi hỏi người của học viện khác, chuẩn bị thời khoá biểu chương trình học của bọn họ cho ngươi.” Tống Thúc Hàng nói.
“Cảm ơn Thúc Hàng.”
...
Hiệu suất làm việc của Tống Thúc Hàng vẫn rất cao, ngày hôm sau đã giao thời khóa biểu của học viện khác cho Vương Đằng rồi.
Vương Đằng nhìn thời khóa biểu của bốn học viện lớn khác trong tay, cười hì hì, phảng phất nhìn thấy các loại bong bóng thuộc tính đang vẫy gọi mình, không khỏi ngo ngoe muốn động.
“Nhưng có vài môn bị trùng thời gian lên lớp, chỉ có thể lập tức chạy tới sau khi tan học, xem có thể nhặt một đợt cuối cùng hay không.” Vương Đằng âm thầm suy nghĩ, may mà toà cao ốc của các học viện cách nhau không xa lắm. Với tốc độ của võ giả, đi một phút đồng hồ là đủ rồi.
“Cuối tuần thử chút xem!”
Bộ Hậu cần.
Ở toà cao ốc Hậu cần của trường.
Thứ bảy, Vương Đằng thừa dịp nhàn rỗi, đi tới toà cao ốc Hậu cần.
Tầng một của toà nhà Hậu cần chủ yếu phụ trách một số công việc vụn vặt ở nội bộ trường học, loại hình như lĩnh đồng phục lần trước, hoặc thẩm tra học phần, tư vấn vấn đề.
Tầng hai là nơi đổi đồ. Trường học khai thác chế độ dùng học phần đổi đồ, có thể dùng học phần đổi các loại tài nguyên bao gồm đan dược, các loại vũ khí… vân vân.
Tầng ba là nơi nhận nhiệm vụ.
Mục đích hôm nay của Vương Đằng chính là nơi nhận nhiệm vụ.
Hắn đã sớm nghe nói học viện Võ Đạo có cơ chế nhiệm vụ, đồng thời, ngày thường chỉ có nhận nhiệm vụ mới có cơ hội ra sân trường.
Đối với Vương Đằng, không thể ra sân trường thực sự là chuyện rất phiền phức.
Cho nên, vừa đi học một tuần, hắn dã định đến nơi nhận nhiệm vụ nhìn xem.
Hơn nữa, làm nhiệm vụ còn có thể kiếm học phần, thực lực của hắn đã có thể chèo chống hắn hoàn thành nhiệm vụ trong vòng tam tinh.
Hắn đi thẳng tới tầng ba, đi ra thang máy, thẳng cửa chính có một quầy lễ tân, có nhân viên công tác của trường trực ở đó.
Phía sau quầy lễ tân có từng dãy máy móc hình thức tự phục vụ, cao khoảng một người bình thường, tương tự ATM của ngân hàng.
Lúc này, đã có sinh viên đứng trước phần lớn máy móc thao tác.
Nhân viên lễ tân nhìn Vương Đằng đôi chút, rồi không để ý nữa. Trai lại, một vài sinh viên nhận ra Vương Đằng, hơi kinh ngạc rồi, cũng thoải mái.
Những sinh viên mới khác có thể còn chưa có cách nào nhận nhiệm vụ, nhưng Vương Đằng tuyệt đối có thực lực dư dả.
Vương Đằng không nhìn ánh mắt của mọi người. Những ngày này, các loại ánh mắt đã khiến hắn tập mãi thành thói quen, dù sao lại không giết chết người được.
Hắn đi đến trước một cái máy tự phục vụ không người.
Những móc máy tự phục vụ này chẳng qua được thao tác theo hình thức đồ ngốc, liếc qua dã thấy ngay.
Dựa theo quá trình chỉ dẫn trên đó, hắn lấy thẻ sinh viên cắm vào khe thẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận