Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 714: Cuối cùng ông đây cũng về rồi!

Sắc mặt mấy người hơi thay đổi, dần dần chú ý đến tin tức trên đồng hồ đeo tay.
Theo lẽ thường, ngoài hoang dã đại lục Tinh Võ, đồng hồ đeo tay của võ giả không nhận được tin tức.
Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là gặp phải chuyện khẩn cấp vô cùng quan trọng, cơ quan đầu não của các thế lực lớn mới mở đầu cuối của đồng hồ, dựa vào cách đặc biệt để tất cả võ giả có thể nhận được tin tức.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Một võ giả của tiểu đội Phi Ưng không khỏi hỏi.
“Chắc chắn có chuyện lớn rồi, chúng ta về ngay!” Sắc mặt người đàn ông trung niên dẫn đầu nghiêm túc, chợt lạnh lùng nói.
“Nhưng tinh thú này?” Mấy đội viên khác cũng do dự nói.
“Không cần nữa.” Người đàn ông trung niên cắn răng nói: “Xuất hiện cả lệnh triệu tập khẩn cấp, không thể chậm trễ.”
“Được rồi, nghe đội trưởng vậy!”
“Đi!”
“Được, đi thôi!”
Dù mọi người không nỡ lắm nhưng vẫn chọn từ bỏ, quay người nhanh chóng ra khỏi dãy núi.
Chỉ để lại con tinh thú cự hạt hệ Thổ vẫn sống sót sau kiếp nạn, trong mắt mù tịt.
Tình huống gì vậy?
Không đánh nữa, nó được cứu rồi?
Nó kích động, vội vàng bò vào sâu trong rừng, thế giới bên ngoài quá đỗi nguy hiểm, vẫn nên tìm nơi trốn giữ mạng thôi!
Cùng lúc này, tiểu đội võ giả khác trong rừng Ám Vụ cũng nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp.
Dù là võ giả của ba võ quán lớn, hay võ giả của những thế lực khác đều bỏ con mồi của mình, tụ tập về phía Ung thành.
Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng sức nặng của lệnh triệu tập khẩn cấp rất nặng, mọi người cũng không dám chểnh mảng.
Trên đường đi, Tiểu đội Phi Ưng gặp một đội ngũ võ giả khác, đội ngũ này là tiểu đội Tường Long đến từ võ quán Lôi Đình.
Bọn họ đều biết nhau, bình thường có quan hệ cạnh tranh, nhưng lúc này hai tiểu đội đều không có suy nghĩ này.
Đội trưởng của tiểu đội Phi Ưng nói: “Quách Long, các người cũng nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp à?”
“Ngô Phi Ưng!” Đội trưởng Quách Long tiểu đội Tường Long ngạc nhiên nói: “Xem ra các người cũng nhận được tin tức, biết là nguyên nhân gì không?”
“Tạm thời không rõ.” Đội trưởng Ngô Phi Ưng của tiểu đội Phi Ưng nói ngắn gọn.
“Đến Ung thành trước rồi nói.” Quách Long nói.
Đội trưởng hai đội không tám nhảm nữa, đi nhanh ta khỏi rừng.
Bọn họ là võ giả cao giai, muốn săn tinh thú trên cấp ngũ tinh thì phải vào sâu trong rừng, bây giờ rời khỏi hơi phiền phức, không thể không đi qua cà khu vực rộng lớn.
Với lại bây giờ bọn họ đang gấp, đương nhiên sẽ không cẩn thận như lúc săn tinh thú, vậy thì cực kỳ dễ dẫn đến sự chú ý của các loại tinh thú trong rừng.
Đương nhiên đối mặt với mấy tinh thú này, hai đội ngũ hợp tác với nhau cũng giải quyết khá nhanh.
“Ta biết một con đường tắt, nhưng hơi khó đi.” Quách Long nói.
“Nói nhảm thì im mẹ dùm đi, dẫn đường.” Ngô Phi Ưng liếc hắn, nói.
Không phải hắn rất tin tưởng đối phương, chỉ vì tình huống hiện tại khẩn cấp, hắn không tin đối phương sẽ giở trò lúc này.
Không lâu sau, mấy người đi qua một vùng đầm lầy.
“Cẩn thận một chút, vùng đầm lầy này là địa bàn của nhện độc sáu mắt, đừng chọc đến chúng nói.” Quách Long nhắc nhở.
Mọi người không dám lơ, giảm tốc độ, cố không phát ra tiếng, ai nấy đề ẩn đi khí tức không để bị tinh thú phát hiện.
Răng rắc!
Nhưng tính một đằng ra một nẻo, một võ giả giẫm phải thứ gì đó, đột nhiên vang lên tiếng động rõ ràng!
Võ giả kia từ từ cúi đầu, phát hiện hình như mình giẫm phải một cái chân nhện… màu đen!
Kẹt kẹt!
Một tiếng kêu kỳ lạ đột nhiên truyền đến!
Sắc mặt mọi người thoáng thay đổi, Quách Long chợt mắng một tiếng, hô lên: “Vãi nhái, đi mau!”
Tất cả mọi người không chút do dự, tăng tốc, lao ra khỏi đầm lầy.
Kẹt kẹt kẹt kẹt!
Tiếng kêu vang lên rất nhiều, sau đó từng cặp mắt xanh lè xuất hiện trong đầm lầy, lạnh lùng nhìn hai tiểu đội võ giả.
Phụt phụt phụt…
Từng con tinh thúc có dáng vẻ hung tợn nhảy ra từ đầm lầy, bổ nhào về hai tiểu đội võ giả.
“Nhện độc sáu mắt!”
Sắc mặt mọi người trở nên kinh hãi.
“Quách Long, mẹ nó chứ ngươi dẫn đường gì vậy, mấy con nhện độc sáu mắt này là dễ chọc lắm chắc?” Ngô Phi Ưng vừa chạy như điên vừa mắng.
“Đệch, nếu không phải người của ngươi giẫm trúng chân của con nhện độc sáu mắt thì chúng ta đã đi qua an toàn rồi, đã đi qua ít nhất một phần ba quãng đường rồi, ngươi biết cục cớt gì.” Quách Long không hề yếu thế, mắng lại.
Ngô Phi Ưng chợt hơi ngại ngùng, tự biết mình sai nên cũng không nói gì nữa.
Từng con nhện độc sáu mắt có vóc dangs to lớn vung vẩy tám cái chân dài sắc bén như cái lưỡi liềm của chúng, bổ nhào đến trước mặt mọi người, đi trong đầm lầy mà như thể đi trên đất bằng.
Người của hai tiểu đội võ giả không thể không lùi về chống trả, nguyên lực ầm vang, mấy chi tàn của nhện đứt xương bay tứ tung.
Bọn họ không hổ là tiểu đội võ giả thâm niên, thực lực mạnh mẽ, phối hợp ăn ý, dù đối mặt với tồn tại khó xơi như nhện độc sáu mắt cũng có thể chiếm ưu thế.
Nhưng rất nhanh sau đó mặt bọn họ đều tối sầm.
Chỉ thấy ngày càng nhiều nhện độc sáu mắt lao ra từ đầm lầy, chi chi chít chít bao vây bọn họ đến nỗi con kiến chui không lọt.
Nhện độc sáu mắt này không những có số lượng đông đảo, thậm chí còn có mấy con là tồn tại vua nhện cấp bát tinh, cấp cửu tinh.
Ừng ực!
Đám người Quách Long, Ngô Phi Ưng bất giác nuốt nước bọt.
“Thôi xong rồi!”
Đây là suy nghĩ chung trong lòng bọn họ bấy giờ.
“Quách Long ngươi hố vãi nồi, nếu lần này có thể sống sót trờ về, chắc chắn ông đây sẽ trút cho ngươi mười bình Lão Bạch Can, cho ngươi bớt hố!” Ngô Phi Ưng hung dữ nói.
“Vãi, mười bình, dù có về được ông đây cũng sẽ bị ngươi chuốc cho chết.” Quách Long cạn lời.
“Đội trưởng, các ngươi đừng cãi nữa, vẫn nên suy nghĩ tìm đường chạy thế nào đã.” Đội viên của hai người u uất nói.
“Còn sao nữa, liều thôi!” Sắc mặt Ngô Phi Ưng hung tợn hẳn, nói.
“Đúng vậy, cứng lên!” Quách Long cũng nghiêm túc gật đầu.
“Giết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận