Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 707: Xác chết trong hư không… (2)

Không biết bay bao lâu, trong lúc này Vương Đằng đụng phải rất nhiều vết nứt không gian và năng lượng bùng nổ. Mỗi một lần đều cực kỳ mạo hiểm, may mà hắn dựa vào thiên phú không gian, luôn có thể kịp thời tránh đi.
Nhưng trong yên lặng như vậy, Vương Đằng dần dần trở nên im lặng, không có ai để trao đổi, chỉ có tìm kiếm không có mục đích…
Làm bạn cùng với hắn là hư không tĩnh mịch, lạnh như băng vẫn luốn không thay đổi.
Dần dần, một cảm giác mỏi mệt chợt xuất hiện trong lòng hắn.
Lúc này, Vương Đằng ngẩng đầu lên, gương mặt thậm chí có vẻ chết lặng. Hắn không biết thời gian, chỉ biết nếu dựa theo một ngày ăn cơm một lần để tính, hắn đã trải qua hơn ba tháng rồi.
Hơn ba tháng này, hắn không tìm được gì cả, đáy lòng đã định từ bỏ.
“Có lẽ chỉ có thể được ăn cả ngã về không!” Vương Đằng thở dài trong lòng.
Nhưng vào lúc này, đuôi khóe mắt của hắn hình như liếc nhìn thấy thứ gì đó, ánh mắt lập tức chớp chớp.
Một bóng mờ vĩ đại thổi qua trong hư không, cách Vương Đằng một đoạn. Nếu không phải thật sự có vẻ quá bất ngờ trong hư không, Vương Đằng nhất định sẽ không phát hiện ra.
Gương mặt chết lặng của Vương Đằng không tránh khỏi xuất hiện một chút dao động, niệm lực tinh thần trào ra, hỗ trợ hắn nhanh chóng lao tới bóng mờ kia.
Sau khi tới gần, đồng tử của Vương Đằng co lại.
Đây lại là một xác chết khổng lồ, nếu đứng thẳng lên thì chỉ e cao lớn đến vài chục mét.
Nó lơ lửng trong hư không, thi thể giữ nguyên trạng thái cũ, vẫn chưa mục nát, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng của nó.
Thân hình của nó cực kỳ giống nhân loại, nhưng đầu lại vô cùng quái dị, trán rộng, có màu xanh trắng, nhưng tổng thể hình dáng giống nhân loại bảy tám phần.
Chỗ bắt mắt nhất là trên trán của nó có một ký hiệu kỳ lạ, hơi huyền ảo phức tạp.
“Đây là giống loài gì vậy??”
Vương Đằng hít một hơi dài, ánh mắt rung động, bay đến trên không xác chết quan sát xuống, lẩm bẩm: “Chắc là đã chết rồi!”
Vừa dứt lời, mí mắt của xác chết trước mặt đột nhiên giật giật.
Hả!
Vương Đằng thật sự hoảng hốt, lập tức đề phòng, đôi mắt chăm chú nhìn vào xác chết.
Da mắt của nó quả nhiên đang động, thậm chí ngón tay cũng bắt đầu động theo.
Sinh vật này lại không chết!!!
Vương Đằng hoảng hốt trong lòng, là tồn tại như thế nào mà có thể ngủ say không chết trong hư không, hắn thật sự không dám tưởng tượng.
Nhưng đúng lúc này, làn da dưới xác chết kia đột nhiên lộ ra một điểm sáng, chi chít dày đặc, bay lượn vòng quanh xác chết.
Vương Đằng hơi sững sờ, nhìn kỹ lại, phát hiện trong những điểm sáng kia là những sinh vật nhỏ nhắn xinh đẹp.
Râu ngắn, cánh mỏng màu sắc sặc sỡ, phần đuôi thật dài…
“Đây là… phù du? Phù du hư không?” Vương Đằng không khỏi nhíu mày lại, trầm tư trong lòng.
Đồng thời hắn phát hiện sau khi những sinh vật tạm thời được gọi là phù du hư không kia bay ra, xác chết đã hoàn toàn mất động tĩnh.
Nó không phải là vật còn sống!
Vương Đằng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại lập tức nheo lại nhìn phù du hư không ở trước mắt.
Chúng nó giống như phát hiện ra sự tồn tại của Vương Đằng, bổ nhào về phía hắn giống như ong vỡ tổ.
Vương Đằng giật nảy mình, niệm lực tinh thần càn quét tới, thổi quét đám phù du hư không này đi.
Nhưng tình huống tiếp theo khiến cho hắn dại ra trong một khoảnh khắc.
Những phù du hư không này giống như phát hiện ra một món ăn cực kỳ ngon lành gì đó, lập tức chia cắt cắn nuốt niệm lực tinh thần của Vương Đằng.
Vương Đằng tỏ vẻ hoảng sợ, tình hình trước mắt thật sự vượt ra ngoài dự kiến của hắn, càng vượt ra khỏi nhận thức của hắn.
Phù du hư không cắn nuốt xong niệm lực tinh thần trước đó Vương Đằng đã thả ra, lại nhào về phía hắn.
Vương Đằng lại thả ra một luồng niệm lực tinh thần, cũng nhanh chóng lui về phía sau, nhưng tốc độ của phù du hư không quá nhanh, số lượng của chúng rất lớn cực kỳ nhanh chóng ăn hết niệm lực tinh thần mà hắn thả ra, như tằm ăn lên, sau đó lại vây lấy hắn.
Vương Đằng định phản kích, đột nhiên chú ý đến những phù du hư không này chưa hề công kích hắn, mà bay lượn vòng quanh hắn cực kỳ thân thiết.
Hơn nữa đúng lúc này, từng đợt cảm xúc sung sướng khoan khoái thông qua loại liên hệ kỳ quái nào đó dũng mãnh xông vào trong đầu hắn.
“…”
Tình huống này khiến Vương Đằng nhớ tới Tiểu Bạch bị hắn bỏ lại ở đại lục Tinh Võ, tình hình lúc này lại cực kỳ giống liên hệ của khế ước linh sủng.
Nhưng vẫn tồn tại một chút khác biệt, liên hệ này dường như tự do hơn, cũng càng thêm kỳ lạ, giống như những phù du hư không này liên hệ thành một thể với niệm lực tinh thần của hắn.
Vương Đằng thoáng nghĩ, chìa tay, từng con phù du hư không đậu lên trên lòng bàn tay hắn.
“Thật sự có thể!” Vương Đằng ngạc nhiên không thôi, cảm thấy hình như không hiểu sao mình lại nhặt được một đám con nít.
Trong hư không u ám, một xác chết khổng lồ cao mấy chục mét lẳng lặng nổi lơ lửng, có một bóng người đang ngồi xếp bằng trên trán xác chết này.
Mà xung quanh bóng người ấy, một đám điểm sáng giống như ánh sao vờn quanh, bay lượn xung quanh hắn, trông cực kỳ đẹp đẽ lóa mắt, thần bí lạ thường.
Vương Đằng đang làm quen với những phù du hư không này, giờ phút này hắn cảm giác những phù du hư không này giống như thành một loại kéo dài của niệm lực tinh thần hắn. Chúng nó chính là lỗ tai của hắn, ánh mắt của hắn, thậm chí là cánh tay thứ ba của hắn.
Trong hư không này, phạm vi niệm lực tinh thần kéo dài ra cực kỳ có hạn, nhưng những phù du hư không này có thể bay rất xa, còn hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng nó
Trước đây, hắn đã để hơn mười con phù du hư không bay ra khoảng cách cực xa về bốn phía, còn hắn thông qua phù du hư không, có thể cảm giác được tình hình ở khoảng cách bên ngoài kia.
“Không ngờ trong hư không này còn có niềm vui ngoài ý muốn như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận