Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1357: Giá trị của Lôi Nguyên trùng

“Không sai, đúng là Lôi Nguyên trùng, vô cùng hiếm thấy, không ngờ lại nhìn thấy ở đây, thật sự không thể tin nổi.” Ông lão Giới Chủ tóc bạc mở miệng nói, giọng nói mang vẻ thán phục.
“Nghe nói Lôi Nguyên trùng trưởng thành nhờ cắn nuốt nguyên lực tinh thuần trong nguyên thạch hệ Lôi, hơn nữa còn cần loại vô cùng tinh thuần kia, không phải nguyên thạch Thượng cổ không cắn, thật sự rất kén ăn.” Giới Chủ Cuồng Viên nói.
“Chính bởi vì như thế cho nên Lôi Nguyên trùng mới quý hiếm lạ thường, chúng nó nuốt chửng nhiều nguyên lực tinh thuần lắm, bản thân nó chính là tinh túy lớn nhất, có thể làm thuốc, luyện chế không ít thần đan tuyệt phẩm.” Ông lão Giới Chủ tóc bạc lộ ánh mắt nóng bỏng như lửa, nói.
Kể cả cường giả cấp Giới Chủ như hắn đều coi Lôi Nguyên trùng này làm bảo vật tuyệt thế, có thể thấy được nó không tầm thường mức nào.
Mặc dù Vương Đằng biết được Lôi Nguyên trùng có giá trị không tầm thường, nhưng không ngờ lại có giá trị to lớn đến như thế, dẫn đến vài vị cường giả cấp Giới Chủ đều ghen tỵ không thôi.
Hắn chớp mắt, lập tức truyền tin cho đám người Tông Sư Hoa Viễn, nói chuyện về Lôi Nguyên trùng.
Việc này hình như ầm ĩ hơi lớn, chỉ dựa vào một mình An Lan e rằng không trấn giữ được tình hình.
Đám người Tông Sư Hoa Viễn đều là Tông Sư đan đạo, chắc chắn không hề xa lạ gì đối với loại kỳ vật có thể làm thuốc luyện đan như Lôi Nguyên trùng, vừa nghe nói đến việc này, lập tức ngồi không yên, vô cùng lo lắng đuổi sang bên này.
Thậm chí cả Alfred, Maud là Tông Sư ngành nghề khác nghe được việc này cũng đều ào ào chạy đến.
“Vương Đằng, ngươi nhanh gọi người đến đi. Lôi Nguyên trùng này có giá trị quá lớn, ta có thể không nắm chắc đối phó được với cường giả cấp Giới Chủ.” An Lan không biết Vương Đằng đã gọi người, vội vàng truyền âm nói.
“Đã gọi.” Vương Đằng nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” An Lan khẽ thở ra, cảm thấy trái tim đều đang đập thình thịch lên.
“Chuyện này sao có khả năng!”
Lúc này tầm quặng sư Trần Sổ nghe thấy tiếng thảo luận của mọi người, nhìn khối nguyên thạch kia, hoàn toàn bị đả kích, sắc mặt tái nhợt, suy sụp trên ghế ngồi, toàn thân giống như đã bị hút đi hết tất cả sức lực.
Hắn xong rồi!
Lôi Nguyên trùng do Vương Đằng mở ra còn có giá trị hơn Cỏ Đan Chi do hắn mở ra nhiều lắm.
Lần cá cược này bọn họ lại thua rồi, hơn nữa còn thua thảm hại hơn.
Adris tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Adris ngồi trên ghế, mặt trầm như nước, đen giống như miếng giẻ lau, toàn thân lộ ra khí tức người sống chớ đến gần.
Hắn đã đến giới hạn bùng nổ, vừa chạm là nổ ngay.
Tào Quan nhìn Vương Đằng giống như gặp quỷ, vẻ mặt không thể tin nổi.
Dù thế nào hắn đều không thể ngờ, sao Vương Đằng có thể lựa chọn được một khối quặng có chứa Lôi Nguyên trùng được chứ, chẳng lẽ ánh mắt của hắn bật hack sao?
Tào Giảo Giảo cũng không thể giữ được vẻ lạnh nhạt, trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn Vương Đằng, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh được.
Thằng cha này quá ngoài dự đoán của mọi người!
Lại có thể chọn được một khối nguyên thạch có giá trị như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự là tầm quặng sư, hơn nữa còn không phải là tầm quặng sư bình thường sao?
“Không đúng, ngươi gian lận, ngươi chắc chắn đã gian lận.” Tầm quặng sư Trần Sổ đột nhiên điên cuồng kêu to lên.
“Ta gian lận?” Vương Đằng quay đầu nhìn hắn, hơi dở khóc dở cười.
Có phải lão già này phát điên rồi không, không bới móc được, lại nói xấu hắn gian lận.
“Ngươi chắc chắn đã gian lận, Lôi Nguyên trùng hiếm thấy cỡ nào, sao có thể mở ra được từ trong vật liệu thừa…” Tầm quặng sư Trần Sổ có vẻ mặt không cam lòng, ánh mắt tràn đầy tơ máu.
“Đủ rồi!”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Adris đã quát lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt lời hắn.
“Vị tầm quặng sư này, đừng ăn nói lung tung.” Người phụ trách của phường cược quặng Tụ Tài cười lạnh nói.
“Xin lỗi, ta thất lễ.” Trần Sổ giật mình, lập tức phục hồi tinh thần lại, sắc mặt tái nhợt xin lỗi người phụ trách phường cược quặng.
Toàn bộ phường cược quặng đều ở dưới màn hình giám sát, chất vấn Vương Đằng gian lận, chẳng phải biến thành chất vấn danh dự của phường cược quặng sao.
Người phụ trách phường cược quặng bị hai người Trần Sổ và Vương Đằng liên tiếp nhặt được của hời lớn, trong lòng đang nhỏ máu, còn bị Trần Sổ chất vấn, tự nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
“Hừ!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Trần Sổ nữa.
“Có thể bán khối nguyên thạch này cho ta không, ta ra bốn ngàn tỷ đồng Đại Càn.” Lúc này, ông lão Giới Chủ tóc bạc trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng.
“Bốn ngàn tỷ!!!”
Người xung quanh nghe vậy, toàn bộ chấn động.
Có thể nói chữ số này thật kinh khủng.
Gia tộc nhỏ bình thường đều chưa hẳn có được tài sản lớn như thế.
Chỉ có cường giả cấp Giới Chủ mới có nội tình như vậy, dám mở lời thế.
Mặc dù với tâm tính của Vương Đằng, khi nghe thấy bốn ngàn tỷ, hắn cũng không khỏi ngừng thở, đáy lòng không thể bình tĩnh.
“Vương Đằng, phát tài, phát tài rồi!” Viên Cổn Cổn còn kích động hơn hắn, kêu to lên ở trong đầu Vương Đằng.
An Lan cũng trừng lớn mắt, rơi vào trong hạnh phúc đến choáng váng hoa mắt. Hắn bị một khoản tiền lớn này nện đến choáng váng đầu. Đáng thương thay cho hắn, một cường giả cấp Vực Chủ, nhưng chưa bao giờ gặp được tài sản khổng lồ như thế.
“Ta ra bốn ngàn một trăm tỷ!” Giới Chủ Cuồng Viên trầm giọng nói, giống như hạ quyết tâm thật lớn, cơ mặt đều co rúm, thịt đau vô cùng.
Vương Đằng sờ cằm, giá này thật sự khiến cho hắn động lòng, nhưng hắn muốn giữ lại cho mình. Dù sao Lôi Nguyên trùng có thể gặp nhưng không thể cầu.
Hình như người phụ trách của phường cược quặng Tụ Tài đã liên hệ lên trên. Giờ phút này hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, lon ton chạy đến, vội vàng nói: “Các hạ Vương Đằng, có thể bán Lôi Nguyên trùng này cho phường cược quặng Tụ Tài chúng ta không. Chúng ta sẵn lòng chi ba ngàn tỷ đồng Đại Càn để mua, hơn nữa tặng thêm một thẻ đen VIP của phường cược quặng Tụ Tài chúng ta. Sau này hễ ngươi chi tiêu ở phường cược quặng Tụ Tài chúng ta, đều được giảm giá 10%.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận