Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 638: Có phải ngươi không vừa mắt ta muốn đổi kí chủ sao? (2)

Hắn không thèm suy nghĩ đã trực tiếp khởi động thiên phú không gian.
Không gian phía sau dao động từng trận nhẹ nhàng, cùng lúc đó trảo nhận đã đến trước mặt hắn, một cơn gió mạnh sắc bén cứa lên mặt hắn vài vết thương nhỏ khiến máu chảy ra.
Ánh mắt Vương Đằng nhìn chằm chằm vào trảo nhận màu đen đó, dưới chân đạp một cái cơ thể bỗng lùi về phía sau.
Xoẹt!
Một giây sau trảo nhận màu đen lập tức chém nát tàn ảnh Vương Đằng để lại chỗ ban đầu.
Bên kia bản thể Vương Đằng xuất hiện lại, trên trán lấm tấm mồ hôi sau đó không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng đến đằng xa.
“Đó là... sức mạnh không gian!” Nét mặt Siller trở nên u ám, trong ánh mắt hiện lên thần sắc khó mà tin được.
Bởi vì khoảng cách rất gần, lần này nó cảm nhận được ngọn nguồn sức mạnh bí ẩn đó, đó quả thực là sức mạnh không gian.
Đứa nhóc loài người này lại nắm giữ sức mạnh không gian!
Nhưng mà hắn mới là cấp Chiến Binh thất tinh, cho dù vừa mới đột phá lên cấp Chiến Binh bát tinh cách cấp Chiến Tướng cũng rất xa, mà cho dù là cường giả cấp Chiến Tướng cũng rất ít có khả năng nắm giữ được sức mạnh không gian.
Chỉ có những tồn tại cấp Chiến Tướng đỉnh cao mới có khả năng chạm đến ngưỡng cửa sức mạnh không gian. Còn về đứa nhóc loài người này giống như hạ bút thành văn căn bản là chuyện không có khả năng.
Ánh mắt Siller chớp động, hừ lạnh một tiếng, sải bước chân về phía trước biến thành tàn ảnh đuổi theo Vương Đằng.
Mặc kệ như thế nào chỉ cần bắt được hắn tất cả những đáp án đều sẽ được tiết lộ.
Nó không tin, tên nhãi ranh loài người này có thể sử dụng sức mạnh không gian vô hạn, đến khi nó đạt đến cực hạn thì sẽ là lúc rơi vào tay nó.
Vương Đằng cảm nhận được Chiến Tướng tộc Người Sói càng ngày càng gần ở phía sau, trong lòng nghiêm nghị. Bởi vì sai lầm vừa rồi đã dẫn đến khoảng cách của cả hai thu hẹp rất nhiều, ưu thế của hắn đã biến mất.
Không thể tiếp tục như thế này nữa, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp.
Hắn nghiến răng, rất nhanh đã hạ quyết tâm, dựa vào thực lực của hắn bây giờ nếu như dốc hết toàn lực không hẳn không có mấy phần khả năng giết chết được tên đó.
Cho dù chỉ có vài phần hắn nhất định phải làm như vậy nếu không chỉ còn đường chết.
Lúc này, một nửa tầm nhìn của hắn để lại trên người mình, nửa còn lại chuyển đến người Tiểu Bạch trên bầu trời.
Rất ít người biết đến sự tồn tại của Tiểu Bạch, mà trong dãy núi rừng rậm này nó càng là trợ lực to lớn của Vương Đằng.
Trước đây hắn có thể tìm thấy chính xác vị trí của các tinh thú lớn mạnh đều nhờ cộng hưởng với tầm nhìn của Tiểu Bạch.
Mà lúc này hắn chuẩn bị làm một trận thật lớn!
Lần trước sau khi Tiểu Bạch hấp thụ tinh hạch hệ Hỏa cấp tứ tinh không lâu, Vương Đằng lại cho nó ăn một tinh hạch cấp ngũ tinh.
Hơn nữa bản thân Tiểu Bạch thiên phú vô cùng tốt cộng thêm liều mạng chiến đấu và sự giúp đỡ của Vương Đằng, nó đã thuận lợi đột phá lên cấp ngũ tinh.
Mặc dù cấp bậc coi như không cao không thấp nhưng mà nghĩ lại nó mới đi theo Vương Đằng bao lâu đã đạt đến bước này, tốc độ đã vô cùng nhanh.
Cùng với sức mạnh của nó tăng lên, khoảng cách tiếp xúc giữa nó và Vương Đằng tăng lên gấp bội.
Lúc này Vương Đằng thông qua sức mạnh khế ước khiến nó bay vào sâu trong dãy núi, ở trong núi tìm kiếm gì đó.
Không lâu sau hắn cuối cùng cũng nhìn thấy một nhóm ánh sáng nguyên lực hệ Hỏa vô cùng chói mắt thông qua tầm mắt của Tiểu Bạch.
Chính là ngươi!
Nét mặt Vương Đằng vui mừng bỗng nhiên chuyển hướng chạy về cánh rừng phía bên trái.
Chiến Tướng tộc Người Sói phía sau hắn hơi sửng sốt nhíu mày lại. Nó không ngốc, đương nhiên nhìn ra dáng vẻ vô cùng quen thuộc của tên nhóc loài người kia với cánh rừng này, lần nào cũng có thể tìm được vị trí của mấy tinh thú đó, sau đó mang lại cho nó phiền phức vô cùng lớn.
Lần này tên nhóc loài người đó lại muốn làm gì nữa?
Theo như Siller thấy tên nhóc loài người này chính là tồn tại nham hiểm vô cùng nếu không sao lại nghĩ ra mánh khóe khiến người ta giận đến nghiến răng chứ.
Từ trước tới nay nó chưa từng gặp người khó chơi như vậy, chỉ một cấp Chiến Binh thất tinh nhỏ nhoi lại khiến nó tốn nhiều thời gian như vậy.
Cái này mà nói ra ngoài mặt mũi của nó sẽ vứt đi đâu!
Vương Đằng vừa xông đến nhóm ánh sáng màu đỏ rực được nhìn thấy thông qua tầm nhìn của Tiểu Bạch, vừa cảm nhận thực lực của mình.
Mặc kệ thế nào trong thuộc tính nguyên lực bây giờ nguyên lực Hắc Ám đứng đầu.
Lúc này hắn đối mặt với nguy cơ sinh tử, đối với sự khác thường của nguyên lực Hắc Ám cũng không có thời gian nghĩ kỹ càng, chỉ mong có thể sử dụng nguồn sức mạnh này.
Cho dù là mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt được loài Hắc Ám đều là mèo giỏi.
Chỉ cần giúp hắn giết chết tên cấp Chiến Tướng loài Hắc Ám này cho dù là nguyên lực Hắc Ám cũng vẫn là nhóc con ngoan ngoãn của hắn!
Vương Đằng hắn không chê!
Rất nhanh Vương Đằng đã phát hiện hắn vẫn có thể dễ dàng thành thạo sử dụng nguyên lực Hắc Ám, hơn nữa không hề xuất hiện bất cứ tình trạng khác thường nào.
Điều này ít nhiều cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như lúc này xảy ra vấn đề mới thật sự là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe!
Nguyên lực Hắc Ám có thể sử dụng bình thường rõ ràng ít nhất hắn có thể phát huy thực lực cấp Chiến Binh cửu tinh đỉnh cao, hơn nữa hắn có nhiều thủ đoạn, tỷ lệ giết chết tên loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng này tăng lên không ít.
Nhưng theo Vương Đằng thấy điều này rõ ràng không đủ.
Ánh mắt hắn chớp động chỉ huy Tiểu Bạch thầm tiến lại gần vị trí nhóm ánh sáng màu đỏ rực.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!
Dựa vào độ mạnh yếu của ánh sáng nguyên lực để phán đoán, con tinh thú đó chắc chắn là cấp Lãnh Chúa, nếu không phải lúc này thật sự không còn cách hay nào khác hắn tuyệt đối sẽ không trêu chọc đến sự tồn tại loại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận