Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 220: Ra khỏi Đông Hải, chính là giờ chết!

Nhậm Kiến Bình!
Ông cụ Vương nghĩ đến ánh mắt trong bình tĩnh ấn chứa điên cuồng của đối phương, nỗi lo lắng bao phủ trong lòng.
Người sắp chết, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện khác người gì?
Hơn nữa chuyện khiến cho hắn không chắc chắn nhất là dường như trong vài năm gần đây lão quỷ Nhậm Kiến Bình kia đã phát tài, không biết hiện giờ rốt cuộc là tình huống gì?
Nhưng từ điểm đối phương có thể sử dụng võ giả là có thể nhìn ra được một chút manh mối.
Ít nhất đặt ở Vương gia trước kia, nếu gặp phải sự trả thù của hắn, chắc chắn chỉ có chết chứ không có đường sống.
May mắn!
Ông cụ Vương không khỏi nhìn Vương Đằng.
May mà ông trời không cắt đứt đường sống của Vương gia ta. Cháu trai ta Vương Đằng có tư chất tuyệt vời, tuổi còn trẻ đã là võ giả, còn thi đậu vào trường Quân đội Hoàng Hải, tiền đồ không có giới hạn!
Lại nói, chẳng lẽ phần mộ tổ tiên âm thầm bốc khói xanh sao?
Ừm, vẫn nên tranh thủ thời gian về tế bái, mười tám đời tổ tông phù hộ!
Vương Đằng chú ý vẻ u sầu trên mặt ông cụ Vương, trong lòng biết hắn đang nghĩ gì, thấp giọng trấn an: “Ông nội, ngươi đừng quá lo lắng.”
“Theo ta thấy, đối phương rõ ràng không dám trắng trợn táo bạo đến Đông Hải làm càn, nếu không trước đó cũng không thể ra tay trong bóng tối, mà đã sớm trực tiếp giết tới cửa rồi.”
“Hiện giờ ta thi đậu vào trường Quân đội Hoàng Hải, ít nhiều gì cũng có chút bối cảnh, chờ ta đứng vững gót chân, tất nhiên càng không sợ hắn.”
“Tóm lại binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, tất cả đã có ta rồi!”
Ông cụ Vương nhìn Vương Đằng tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại lộ ra vẻ mặt tương đối chững chạc, vui mừng nở nụ cười: “Được, được, được, cháu trai của ta đã có tiền đồ, có thể chia sẻ khó khăn với ông nội rồi. Vương gia có ngươi, quả thật là chuyện may mắn!”
“Ông nội, ngươi và Nhậm Kiến Bình kia rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?” Vương Đằng lại hỏi.
“Đó là chuyện của vài chục năm trước…” Ông cụ Vương rơi vào trong hồi ức, chậm rãi thuật lại chuyện trước xưa kia cho Vương Đằng.
Hóa ra ông cụ Vương và Nhậm Kiến Bình đến từ cùng một thôn, năm đó bọn họ từng là bạn tốt, đồng thời ra ngoài lang bạt, sau này bởi vì một chuyện mà trở mặt thành thù.
Nguyên nhân lớn nhất họ trở mặt thành thù là bà nội của Vương Đằng.
Từ xưa anh hùng thích mỹ nhân.
Ông cụ Vương và Nhậm Kiến Bình đồng thời yêu bà nội của Vương Đằng.
Mà bà nội của Vương Đằng đương nhiên lựa chọn ông cụ Vương. Đây là kíp nổ, tình bạn của hai người dần dần vỡ tan, Nhậm Kiến Bình hận ông cụ Vương thấu xương.
Sau này Nhậm Kiến Bình thậm chí còn muốn giết ông cụ Vương, kết quả lại bị ông cụ Vương đã sớm nhận được tin tức, ra tay trước, Nhậm Kiến Bình hoàn toàn bại trận.
Ông cụ Vương vốn tưởng rằng Nhậm Kiến Bình đã bị mình đánh chết, không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy, đối phương lại xuất hiện lần nữa, còn tìm tới cửa báo thù.
Vương Đằng nghe xong, trong đầu lập tức hiện lên vở kịch ân oán tình thù của thập niên tám mươi cực kỳ máu chó, biểu cảm trên mặt quả thật vô cùng đặc sắc.
Nghe được chuyện xưa cẩu huyết của ông cụ Vương, trong lòng Vương Đằng thầm kêu một từ đặc sắc.
“Nhãi con, ánh mắt ngươi là gì?”
Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Vương Đằng, ông cụ Vương lập tức ngượng quá hoá giận, trừng hắn một cái.
“Hi hi, không có gì, không có gì.” Vương Đằng cười hì hì nói: “Sự tích huy hoàng của ông nội thật khiến ta sinh lòng bội phục đó!”
“Hừ, thời niên thiếu ông nội ngươi cũng là một vị hảo hán.” Ông cụ Vương đưa tay vuốt chòm râu, nói cực kỳ tự hào.
“Khó trách có thể làm bà nội của ta say mê.” Vương Đằng bổ sung một câu.
“Đương nhiên, nhớ năm đó...”
Vương Đằng vừa thấy hắn lại bắt đầu nhớ năm đó, vội vàng nói: “Ừm… ông nội, có người đến kính rượu, ta đi chào hỏi một tiếng.”
Nói xong, không đợi hắn đồng ý, Vương Đằng đã chạy đi mất rồi.
Hôm nay, Vương Đằng hoàn toàn xứng đáng là nhân vật chính, đặc biệt là sau khi nhìn thấy hắn phô bày thực lực, mọi người càng thêm kính nể, lấy lòng hắn.
Lúc này người đến kính rượu lũ lượt không ngừng, hắn nghe đủ các loại lời nói hoa mỹ chúc mừng đến mức sắp tê dại rồi.
Bên phía Vương Thịnh Quốc cũng như thế, chưa đến một lúc đã bị người ta chuốc cho chóng mặt. Nếu không phải đám người Vương Thịnh Hồng ở bên cạnh chia sẻ bớt một phần, e là sớm đã say bí tỉ rồi.
...
Tiệc mừng tan cuộc.
Các khách mời ra khỏi khách sạn Hoàng Quan, vẫn đang thảo luận về Vương Đằng.
Hứa Kiến Bác quay đầu thoáng nhìn, cảm thán nói: “Vương gia sắp phát đạt rồi!”
Tất cả những chuyện này đều đến từ Vương Đằng.
Lại nhìn con trai, con gái của mình, tuy rằng con gái cũng đã thi đậu chuyên ngành Võ Đạo, hiện tại cũng đã trở thành võ giả.
Nhưng lại không có được loại thực lực và khí độ như Vương Đằng.
Vừa rồi, khi Chu Ngũ ra tay, đứa con gái này của mình rõ ràng đã bị kinh hoảng, nếu đối mặt trực diện với đối phương, e là đến ra tay cũng không làm được.
Càng khỏi nhắc đến việc áp chế đối phương đến mức không còn chút sức chống trả giống như Vương Đằng.
“Tiểu Tuệ, con đường võ đạo, ta không hiểu rõ lắm, nhưng ta biết là nguy hiểm trùng trùng. Nếu ngươi không thể thích ứng, sau này vẫn nên đi theo con đường văn chức đi.” Hứa Kiến Bách nói với con gái ở bên cạnh.
Hứa Tuệ cắn môi, yên lặng một lát, rồi gật đầu: “Ta sẽ cân nhắc!”
Hứa Kiến Bác bèn không nói thêm gì nữa, lại quay đầu nhìn về phía Hứa Kiệt, hỏi: “Tiểu Kiệt, ngươi xác định muốn đi trên còn đường võ đạo này sao? Có lẽ con đường này sẽ rất nguy hiểm. Ngươi cũng đã nhìn thấy chuyện vừa rồi xảy ra trong buổi tiệc rồi đấy, động một chút là sẽ chết người.”
Hứa Kiệt nặng nề gật đầu: “Cha, ta muốn đi trên con đường này!”
“Được, nếu đã muốn đi, thì cứ mặc sức mà đi, ta sẽ hết sức ủng hộ ngươi.” Hứa Kiến Bác hân hoan nói.
“Ta sẽ cố gắng!” Hứa Kiệt nói.
“Quan hệ giữa chúng ta và Vương Đằng vốn thân thiết, mối quan hệ này phải duy trì tốt đẹp, không được xa lánh.” Hứa Kiến Bác nói: “Tiểu Kiệt, nếu ngươi đã muốn luyện võ, có thể thỉnh giáo Vương Đằng nhiều hơn, có lợi cho ngươi đấy.”
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận