Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 880: Xinh đẹp thế này, chẳng phải để người ta đánh à! (2)

Ầm ầm!
Phản ứng của Vương Đằng cực kỳ thẳng thắn, lại đấm ra một quyền.
Áo nghĩa Lực!
Xoáy nước đỏ thẫm kia chợt dừng giữa không trung, sau đó bị một luồng sức mạnh to lớn đánh lên không trung, hóa thành mưa ánh đỏ lấp lánh, biến mất khỏi trời đất.
Phụt!
Mặt Blofield đầy ngạc nhiên, cảm thấy sức mạnh khủng khiếp ập đến người, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, phun ra một ngụm máu.
“Blofield, tránh ra!”
Alor chậm lại, lúc này bổ nhào đến, hết lớn.
Chiến kiếm trong tay hắn vung lên, hóa thành ánh kiếm sắc bén như tia chớp chém về phía Vương Đằng.
Vương Đằng vung quyền tiếp chiêu, áo nghĩa Lực bùng nổ, quyền kình khủng khiếp đột nhiên đánh tan ánh kiếm vô cùng sắc bén trong thoáng chốc.
Nếu có thứ gì đó không thể giải quyết bằng một quyền, thế thì hai quyền!
Ầm!
Ánh kiếm tỏa ra từ Alor hóa thành hư ảo dưới quyền mang kinh khủng của Vương Đằng, biến mất không còn tăm hơi.
Vương Đằng áp sát, nện viên gạch ra trong ánh mắt sửng sốt của đối phương.
Bộp bộp bộp…
Âm thanh nặng nề truyền ra lần nữa.
Vút!
Lúc này, tiếng xé gió cực kỳ khẽ truyền đến từ xa.
Da đầu Vương Đằng nổ tung, cảm nhận được nguy cơ mạnh mẽ xuất hiện từ phía sau, nơi tim hắn lờ mờ có cảm giác đau nhói.
Hắn thoáng suy nghĩ, niệm lực tinh thần tuôn ra.
Lưu Tinh chùy hóa thành ánh sáng lạnh lẽo xông thẳng đến chỗ ánh tiễn rực rỡ đang lao vun vút phía sau.
Ầm!
Hai cái chạm nhau trong không trung.
Ánh tiễn đối diện đang chuyển động, Lưu Tinh chùy Vương Đằng điều khiển cũng đang chuyển động, hai thứ ma sát vào nhau liên tục, hình thành tia lửa, hai bên rơi vào thế giằng co.
Viên gạch trong tay Vương Đằng làm việc mạnh như hổ, đập Alor choáng váng.
Sau đó, hắn mới quay lại nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trong không trung nơi xa xa có một bóng người đang cầm một cây trường cung khổng lồ, ngắm chuẩn Vương Đằng.
Trên cung không có tên, nhưng ngay sau đó, ánh sáng nguyên lực tu lại, dần tạo thành một mũi tên nguyên lực.
Vù! Vù! Vù!
Người kia ra tay, cung tên bắn ra hóa thành từng tia sáng vụt đến chỗ Vương Đằng.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, niệm lực tinh thần liên tục xông ra từ ấn đường, hắn điều khiển Lưu Tinh chùy, tăng tốc độ lên đến cực hạn, mang theo sức mạnh dũng mạnh xông lên.
Keng keng keng keng keng keng!
Lưu Tinh chùy và mũi tên giao nhau, phát ra tiếng như kim loại chạm nhau.
Mà mấy mũi tên kia đều bị cản lại.
Vương Đằng tiếp tục xông đến Blofield, đánh ra từng quyền từng quyền, ép đối phương lùi về sau liên tục.
“Gương mặt này, ta cũng hơi ngại ra tay!”
Vương Đằng vừa ra tay vừa lầm bầm.
Blofield trưng ra vẻ cạn lời, trong lòng ủ rũ muốn chết.
Tên này nói chuyện chẳng để ý cảm nhận hắn chút nào.
Mẹ nó chứ, vì gương mặt này mà ngại ra tay, hắn nên đội ơn vì đối phương nương tay, hay thấy may vì mình đẹp?
Đầu óc hắn thoáng qua mấy suy nghĩ, viên gạch trong tay Vương Đằng xuất hiện, lại chẳng hề do dự mà đập xuống.
Blofield ngạc nhiên.
Nói thì nói là ngại ra tay, nhưng mẹ nó ngươi vẫn ra tay!
Chẳng có chút đạo đức nào cả.
“Đừng!” Hắn vùng vẫy, lùi về sau, không muốn vỡ mặt.
“Trông xinh đẹp thế này, chẳng phải để cho người ta đánh à!” Vương Đằng tiến lên, đập viên gạch xuống.
Bộp bộp bộp!
Cuối cùng Blofield cũng bị đánh cho mũi bầm mặt sưng, gương mặt xinh đẹp nay còn đâu, cả người hắn ngã vật ra đất.
“Chỉ còn ngươi thôi!”
Vương Đằng đột nhiên xoay người, sải bước về phía thánh kỵ sĩ cầm cung tên cuối cùng.
Ầm ầm!
Lúc này, Blofield đổ ập lên đất, phát ra tiếng vang rất lớn.
Mà Vương Đằng đứng trong không trung, bước từng bước về thánh kỵ sĩ cung Nhân Mã ở phía xa.
Một áp lực khổng lồ ập đến trước mặt hắn.
Sắc mặt thánh kỵ sĩ cung Nhân Mã Freitas thay đổi, cực kỳ nghiêm túc
Tất cả bọn họ đều đánh giá thấp thanh niên nước Hạ này, mà kết quả là bảy thánh kỵ sĩ ra trận một chết năm bị thương, chỉ có mình hắn đối diện với thực tế nặng nề này.
Không đúng, còn có hai người Eliphas và Floss!
Bọn họ đều phải đối mặt với võ giả nước Hạ này.
Dường như Freitas tìm được chút an ủi, nhìn về phía hai người, nhưng chợt thấy sững sờ!
Bọn họ đã… chạy rồi!
Chạy rồi…
Chết tiệt, hai cái tên chết tiệt này, thánh kỵ sĩ bọn họ liều sống liều chết, hai người này lại chạy trốn một mình.
Làm người mà sao có thể vô liêm sỉ vậy được!
Hai người vốn nhân lúc Vương Đằng đối phó với Freitas, định len lén bỏ chạy, nào ngờ bị Freitas phát hiện.
Hiện trường ngượng ngùng hết sức!
“Freitas, cố chống đỡ, chúng ta đi gọi người!” Eliphas hét to một tiếng rồi tăng tốc tháo chạy lên Thần điện trên đỉnh núi.
Floss không nói gì, cảm thấy vô cùng mất mặt, chỉ vùi đầu chạy xa Vương Đằng.
Đây là tấm sắt, không động đến được, không động đến được!
“…” Mặt Freitas đen thui, âm thầm rủa mắng điên cuồng.
Sắc mặt Vương Đằng trở nên kỳ, lạ, ánh mắt lóe lên tinh quang. Dưới sự dẫn dắt của niệm lực tinh thần, nguyên lực hệ Độc cuộn trào xông vào không gian phía trước.
Sau đó, một tấm lưới lớn vô hình xuất hiện trước mặt hai người Eliphas.
Hai người thấy Vương Đằng không đuổi theo, vừa thở phào đã chui đầu vào lưới lớn.
“Thứ gì đây?”
Hai người thầm hốt hoảng, vung binh khí lên, muốn công phá vật chắn phía trước.
“Thu!”
Vương Đằng cười lạnh lùng, thoáng suy nghĩ, niệm lực tinh thần khống chế lưới bỗng chốc siết lại, trói hai người vào trong.
Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly men lên lưới độc, nhiệt độ hừng hực tỏa ra, khiến người ta không thể đến gần.
Ngọn lửa này làm bốc hơi nguyên lực hệ Độc, hình thành khí độc mạnh bao phủ hai người.
Nguyên lực của hai người Eliphas và Floss chạm phải sương độc và lửa kia, chợt phát ra tiếng xèo xèo, thậm chí vũ khí của bọn họ cũng xuất hiện vết ăn mòn.
Hai người chấn động trong lòng, bị Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly và sương độc ép lùi lại liên tục.
“Nguyên lực hệ Độc!”
“Ngươi là võ giả hệ Độc!”
Eliphas không thể tin được hét to.
Nguyên lực Ngũ Hành, nguyên lực hệ Lôi… bây giờ lại là nguyên lực hệ Độc, rốt cuộc tên này có mấy hệ nguyên lực vậy?
Floss cùng trưng ra vẻ mặt khó mà tưởng tượng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận