Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 884: Thánh nữ.

Những lời này quả thật không phải do hắn bịa chuyện, lúc trước khi hắn đi nước ngoài, bọn họ quả thực đều đã dặn dò như thế.
Mà hắn nói lời này cũng không phải vì sợ đối phương, mà đơn giản chỉ để chọc người thôi.
Ông già tóc bạc nghe vậy, nét mặt rốt cuộc cũng hơi thay đổi.
Ông của Vương Đằng là ai, hắn cũng không rõ ràng, nhưng lãnh tụ võ đạo và tam đại nguyên soái của nước Hạ, hắn lại rất rõ ràng.
Mấy vị kia chính là nhân vật đỉnh cấp thế giới!
Cho dù chính hắn gặp phải bọn họ, cũng cần uốn gối hành lễ.
Nếu quả đúng như thanh niên này nói, chuyện này làm hắn phải suy nghĩ sâu xa.
Nhưng đối phương mở miệng là một tiếng ông già, mở miệng là một tiếng lão già, rõ ràng là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Quanh năm hắn luôn thân cư cao vị, đã bao giờ bị người mắng như thế này, vẻ mặt không khỏi trở nên cực kỳ khó coi, trông như là ăn phải ruồi, trong lòng thầm giận không thôi.
“Ngươi giết chết thánh kỵ sĩ của núi Thánh ta, lại đánh người ngay trên núi, cho dù có đứng trước mặt lãnh tụ võ đạo của nước Hạ các ngươi, chúng ta cũng là bên chiếm lý.” Ông già tóc bạc âm thầm hít vào một hơi, thản nhiên nói: “Hôm nay ta lại thay lãnh tụ võ đạo của các ngươi dạy ngươi một bài học, tránh cho ngươi không biết trời cao đất rộng là gì.”
“Bắt lấy hắn!”
Lời này vừa dứt, hắn lập tức vung tay lên, ra lệnh cho tất cả mọi người.
“Ai!” Vương Đằng thở dài, lắc đầu nói: “Vì sao vẫn luôn có người tự cho mình là đúng, lật ngược phải trái, quả thực là không biết xấu hổ.”
Mọi người thấy đến mức này mà hắn vẫn nhục mạ đại hiền giả được, không khỏi ngạc nhiên trong lòng.
Tên này không biết sống chết!
Đáy lòng Eliphas dâng trào căm hận, ánh mắt lại hiện lên chút vui mừng.
Tên này càng phách lối, đại hiền giả đại nhân sẽ càng không bỏ qua cho hắn, đợi đến khi Vương Đằng bị bắt lại, hắn chắc chắn sẽ tự tay báo thù.
Những võ giả theo cùng lão già tóc trắng lập tức ra tay, bọn họ phân tán ra, vây Vương Đằng vào giữa.
Arodney và những người khác nhìn lên bầu trời, ánh mắt cũng lập lòe.
Sau trận chiến trước đó, võ giả nước Hạ này còn bao nhiêu sức mạnh?
Hắn còn có thể đỡ nổi những kẻ này không?
Vương Đằng nhìn một vòng, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh, sự kiên nhẫn của hắn đã hết sạch.
Nếu những người này được một tấc muốn lấn một thước, không biết tốt xấu, vậy thì hắn cũng không cần để tâm mà chơi một trận lớn, khiến cho bọn họ biết thế nào là hối hận.
Đừng cho chút mặt mũi để rồi bọn họ thật sự cho rằng có thể mặc nhiên làm khó dễ hắn.
Khí thế hai bên căng thẳng, giương cung bạt kiếm, sẵn sàng cho trận chiến sắp nổ ra.
“Dừng lại!”
Ngay đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ xa vang đến.
Tiếng xé gió truyền đến, một vài bóng người hạ xuống từ trên đỉnh núi tựa như tên bắn, đứng trước mặt mọi người.
“Đại hiền giả Farah!”
“Thánh nữ đại nhân!”
Eliphas, Arodney và những người khác nhìn thấy người đến, sắc mặt đều thay đổi.
Trong số những người xuất hiện, có một người ăn mặc rất giống với lão già tóc trắng, mái tóc cũng màu trắng xóa, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn sâu, quanh thân có khí thế uy nghiêm của người ở địa vị cao.
Bên cạnh hắn còn có những võ giả Thần điện, những người này mặc quần áo giống như Eliphas, và họ cũng là ‘Hiền giả’
Nhưng tất cả những người này đều đang vây quanh bảo vệ một thiếu nữ đeo lụa đen che mặt.
Thiếu nữ này có khí chất hơn người, thánh khiết và thanh tao, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như sao trời, nhìn về phía mọi người.
Các võ giả Thần điện xung quanh nàng đều có vẻ mặt thành kính, khom lưng thể hiện sự tôn trọng.
“Là nàng!” Vương Đằng nhìn thấy thiếu nữ kia, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thiếu nữ này chính là người mặc đồ đen mà hắn đã chạm trán ở viện bảo tàng. Tuy Vương Đằng đoán được thân phận nàng không đơn giản, nhưng thật sự không ngờ tới nàng lại là Thánh nữ của núi Thánh.
Sự thay đổi thân phận này hơi lớn!
Lúc này, nhóm người Arodney đột nhiên quỳ một gối trên mặt đất, cung kính hành lễ: “Thánh nữ đại nhân!”
“Arodney, sao các ngươi lại thành như vậy?” Ánh mắt của đại hiền già Farah có hơi kỳ lạ, hắn hỏi.
“Chuyện này…” Vẻ mặt Arodney lập tức xoắn xuýt, hắn cảm giác như ngực mình lại trúng thêm một mũi tên.
Tại sao ai nhìn thấy cũng chỉ hỏi một câu này!
Đau tim quá, bạn ơi!
Đại hiền giả Farah thấy vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Vương Đằng, đáy lòng cũng đoán được ít nhiều. Hắn lắc đầu, không hỏi thêm nữa.
“Ánh mắt của ông già này là sao?” Vương Đằng không nói nên lời.
Những người này bị đánh thành ra như vậy, hoàn toàn là do bọn họ gieo gió gặp bão, không thể trách hắn được.
“Đứng lên đi!” Đúng lúc này, Alice, người mang lụa đen che mặt khẽ mở miệng, một giọng nói trong veo giống như từ hư không chậm rãi vang lên.
Đồng thời, nàng cũng vung tay tạo ra một cơn mưa ánh sáng.
Khi cơn mưa ánh sáng nhẹ nhàng rơi xuống Arodney và những người khác, những vết bầm tím trên mặt họ đã khôi phục hoàn toàn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Và những vết thương nhỏ khác trên cơ thể cũng từ từ lành lại.
Nhóm người Arodney đưa tay lên sờ mặt của mình, cảm nhận được khuôn mặt đã lành lặn, đáy lòng trỗi dậy sự cảm kích, hành lễ với Alice một lần nữa: “Tạ ơn Thánh nữ đại nhân.”
“Đây là?” Vương Đằng đứng ở bên cạnh thấy một màn như vậy, đáy lòng thật sự kinh hãi.
Lành lặn rồi!
Vết thương trên người những thánh kỵ sĩ này lại có thể lành lặn!
Cho dù dùng linh đan phục hồi cao cấp, thì tốc độ lành lặn cũng không thể nhanh như vậy được.
Mặc dù những vết thương nghiêm trọng trên người bọn họ vẫn chưa hồi phục, nhưng có thể làm được như vậy cũng không dễ dàng gì.
Cơn mưa ánh sáng này rốt cuộc là thứ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận