Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 466: Hoàn toàn không phải là đùa giỡn ác ý!

Ầm!
Bỗng nhiên, mấy cái hoả tiễn trong phòng livestream bay lên không trung.
“Đại Đao Khách Mạc Bắc gửi tặng streamer mười tên lửa siêu cấp! Ta thích cục gạch này!”
“Anh Anh Quái gửi tặng streamer mười tên lửa siêu cấp! Vương Đằng đẹp trai quá! A a a…”
Giữa vô số đạn mạc, góc trên bên phải của khu bình luận, bỗng nhiên một biểu ngữ cực kì nổi bật xuất hiện!
“Cái gì vậy?”
“Đại Đao Khách Mạc Bắc!”
“Anh Anh Quái!”
“Thật giàu có!”
“Đao tổng không phải thích đại đao sao? Sao lại thành fan cục gạch rồi!”
“Mọi người mau nhìn kìa, tìm thấy Anh Anh Quái rồi, chúng ta lặng lẽ đến gần, bắt lấy nàng…”
Đại Đao Khách Mạc Bắc và Anh Anh Quái đều là những đại gia khá nổi tiếng trên app livestream, mỗi tháng quà tặng khen thưởng đều hơn triệu, rất nhiều người đều biết đến họ.
Không nghĩ đến lần này livestream trận đấu của Vương Đằng đến cả hai vị đại lão này cũng chạy ra.
Sự tham gia của hai đại gia này, khiến phòng livestream của Tham Tướng Bạch càng náo nhiệt hơn.
Tham tướng Bạch cười lệch cả miệng, không nghĩ đến hiệu quả tốt như vậy, một phát tên lửa siêu cấp ở đây là một ngàn tệ, hai người cộng lại là hai mươi ngàn, theo tỷ lệ phân chia hắn sẽ nhận được mười ngàn.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, hôm nay chỉ mới là trận đấu đầu tiên, những trận đấu sau này chỉ cần Vương Đằng tiếp tục bùng nổ, phòng livestream của hắn chắc chắn sẽ càng hot.
Tham tướng Bạch quyết định theo sát Vương Đằng, đây chính là cây rụng tiền, tuyệt đối không để hắn chạy mất.

Trên lôi đài, Vương Đằng nhặt cục gạch rớt dưới đất lên, quay đầu vè phía trọng tài hỏi: “Ta thắng rồi chứ?”
“Ừ ừ, đúng vậy, ngươi thắng rồi!” Trọng tài phản ứng lại, tuyên bố kết quả.
Vương Đằng nhìn Phí Ninh đang bất hôn mê, bên cạnh rơi xuống hai bong bóng thuộc tính.
“Ngộ tính x10”
“Tinh thần x16”
“Thuộc tính này thật bình thường.” Vương Đằng nhặt lấy bong bóng thuộc tính, lắc đầu thất vọng, đi xuống võ đài.
Ở những thế giới trước hắn đã nhặt quá nhiều thuộc tính, bây giờ hắn hơi chướng mắt những thuộc tính bình thường này.
Như vậy không được, thịt muỗi cũng là thịt, sao có thể ghét bỏ được.
Điều này không đúng!
Vương Đằng lập tức tự kiểm điểm lại bản thân.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng này của hắn, lại cho rằng bởi vì Phí Ninh quá yếu nên hắn mới lắc đầu, ánh mắt nhìn về hướng Phí Ninh lập tức tràn đầy thương hại.
Đứa trẻ tội nghiệp này!
Hôm nay hắn bị Vương Đằng dùng một cục gạch đánh bại, hắn cũng xem như là hoàn toàn nổi tiếng rồi!
Chỉ có điều nổi tiếng như thế này, e rằng bản thân Phí Ninh cũng không vui vẻ gì, chỉ là không biết sau khi hắn tỉnh lại có phát điên hay không?
Tại lầu hai của khán phòng, trên mặt Nghiêm Khang viện trưởng học viện Võ đạo Đại học Kim Lân có vẻ lúng túng, vừa nãy hắn còn thề thốt cho rằng Vương Đằng hoàn toàn không phải là đối thủ của Phí Ninh.
Kết quả là, Phí Ninh đến một kích của Vương Đằng cũng không đỡ được.
Trước sau tương phản thật sự quá lớn, khiến cho cái mặt già của hắn trong chốc lát không thể nhịn lại được.
Đặc biệt là những viện trưởng của các học viện có mặt tại đây, các hiệu trưởng đều đang nhìn, những ánh mắt đó có vẻ như rất cổ quái, giống như mang theo ý cười.
Tất cả mọi người đều đang xem trò cười của hắn!
Thằng nhóc thối Phí Ninh này, có còn muốn tốt nghiệp không?
“Lão Nghiêm, người mà trường chúng ta bồi dưỡng ra thế nào?” Bành Viễn Sơn ha hả cười nói.
“Chỉ là trận đấu đầu tiên thôi, còn chưa nhìn ra cái gì, với lại ta thấy rất kì lạ, trường quân đội các ngươi dùng gạch làm vũ khí từ khi nào?” Nghiêm Khang không chịu thua kém nói.
Bành Viễn Sơn khoé miệng hơi co rút, nhưng vẫn nói: “Gạch thì sao, chỉ cần có thể tấn công kẻ thù thì chính là vũ khí tốt. Lão Nghiêm à, ngươi bảo thủ như vậy từ khi nào, còn hạn chế học sinh dùng vũ khí gì hay sao?”
“Ha ha, đâu đến mức đó, chẳng qua ta lần đầu tiên nhìn thấy binh khí này, thật sự rất ngạc nhiên.” Nghiêm Khang nói.
“Thằng nhóc Vương Đằng này giỏi nhiều thứ, gạch chỉ là món khai vị mà thôi.” Bành Viễn Sơn nói.
Mặc dù hắn giúp Vương Đằng tìm cớ, nhưng chết bởi viên gạch gì đó thật sự quá mất mặt, Bành Viễn Sơn cũng nhịn không được mà tiết lộ ra vài thứ.
Nghiêm Khang cùng vài đại lão khác nghe thấy lời này, không nhịn nổi mà động lòng, chẳng lẽ Vương Đằng còn có át chủ bài gì chưa lật sao?

Một bên khác, cũng tại lầu hai của khán phòng, quán chủ võ quán Cực Tinh Diệp Cực Tinh lắc lư cười, dường như cảm thấy trận đấu của Vương Đằng rất thú vị, cực kì vui vẻ, không có một chút khi phách cùng uy nghiêm của cường giả cấp Chiến Tướng.
“Thằng nhóc khá lắm, không nghĩ đến mới qua thời gian ngắn như vậy, hắn đã tiến bộ nhiều như thế.” Diệp Cực Tinh vừa cười vừa nói.
Lôi Chấn Đình cũng nhìn biểu hiện của Vương Đằng với cặp mắt khác xưa, chỉ có điều vẻ mặt cũng hơi kì quái, hắn tự nhận là hiểu biết sâu rộng, nhưng võ giả dùng gạch làm vũ khí, hắn thực sự là từ trước đến giờ chưa từng thấy qua.
Lúc này sau khi nghe được lời nói của Diệp Cực Tinh, không nhịn được khẽ gật đầu, nói rằng: “Dựa theo tốc độ ra tay , thực lực của thằng nhóc này ngược lại có chỗ đáng xem.”
“Làm cho người khác phải ngạc nhiên!” Ngô Luyện quán chủ võ quán Bách Luyện nói.
“Đáng tiếc lại là học sinh trường quân đội, nếu không ta thực sự muốn qua đó kí hợp đồng với hắn.” Ahrima rốt cuộc lắc đầu thất vọng nói.

“Thằng nhóc này!” Lý Tú Mai nhìn thấy Vương Đằng xuất hiện, đồng thời nhẹ giọng, lại không nhịn được mà quở mắng.
“Ha ha ha, cho dù thế nào, thắng là tốt rồi.” Vương Thịnh Quốc ngược lại không để bụng, vui vẻ cười nói.
Bên kia, Lâm Sơ Hàm và Từ Uyển Đồng ba người ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy kết quả của trận đấu này thật sự khiến người ta không thể hiểu được.
Lâm Sơ Hàm đột nhiên cảm thấy chiêu này của Vương Đằng không hiểu sao lại hơi quen, giống như đã thấy ở đâu đó rồi.
“Đúng rồi, là lúc đó.” Bỗng nhiên, nàng nhớ ra, trước đây dường như Vương Đằng đã dùng chính chiêu này để giúp nhà nàng đuổi bọn người đòi nợ đi, nàng lắc đầu cười: “Tên này còn dùng đến nghiện!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận