Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 793: Một quyền cực kỳ nghiêm túc (2)

Xì!
Băng mãng rít gào, âm thanh cũng biến điệu, dường như phải chịu đựng đau đớn cực hạn.
Đàm Đài Tuyền đứng đằng xa nhìn cảnh tượng này, bèn mặc niệm cho con băng mãng kia.
Quá thê thảm!
Đụng phải Vương Đằng sở hữu thiên địa chi hỏa là nó xui tận mạng, hầu như chỉ có kết cục ngậm hành.
Ngọn lửa xanh bao lấy cặp sừng nhọn của băng mãng, nhiệt độ bóng bỏng theo sừng nhọn tràn vào cơ thể nó, sương băng bị bốc hơi toát ra từng làn hơi khói.
Dù băng mãng có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi Vương Đằng.
Nó cảm nhận được sự tuyệt vọng là gì.
Rầm.
Một lát sau, băng mãng ngừng giãy dụa, cơ thể to lớn ầm ầm rơi xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.
Đầu nó bốc lên từng luồng hơi khói, giống như bị... nướng chín.
Lúc này Vương Đằng mới bình tĩnh nhảy xuống từ đỉnh đầu băng mãng, nhìn bong bóng thuộc tính rơi xung quanh, niệm lực tinh thần cuốn qua.
Nhặt!
‘Nguyên lực hệ Băng x 230′
‘Nguyên lực hệ Băng x 560′
‘Nguyên lực hệ Băng x 360′
‘Nguyên lực hệ Băng x 420′
‘Thiên phú hệ Băng cao cấp x156′
‘Thuộc tính trắng x640′
...
Vương Đằng lặng lẽ cảm nhận lần thu hoạch thuộc tính này, trong lòng mừng thầm.
Nguyên lực hệ băng tròn 1570 điểm, cộng thêm 229 điểm trước đó, tổng cộng 1799 điểm, đúng là không ít.
‘Nguyên lực hệ băng: 7 tinh’
Vương Đằng nhìn nguyên lực hệ Băng của mình. Thu hoạch lần này khiến nguyên lực hệ Băng của hắn thăng đến bậc trung của cấp Chiến Binh thất tinh, cách đột phá chỉ còn xấp xỉ một ngàn năm trăm điểm.
Điều này có ý nghĩa gì?
Rất đơn giản, giết thêm một con tinh thú hệ băng cấp Lãnh Chúa nữa là vừa đủ luôn.
Giờ phút này, Vương Đằng tràn trề động lực, hận không thể lập tức tìm đến một con tinh thú cấp Lãnh Chúa, lại lột thêm một lượt nguyên lực thuộc tính Băng, để nguyên lực hệ Băng đột phá lên cấp Chiến Binh bát tinh.
Trừ nguyên lực hệ Băng, Vương Đằng còn nhận được 156 điểm thiên phú hệ Băng cao cấp và 640 điểm thuộc tính trắng, thu hoạch rất khả quan.
Thế giới giả lập này đúng là một nơi tốt.
Có thể quét thuộc tính, thế giới giả lập này thật không đơn giản.
Vương Đằng thầm nghĩ, nóng lòng muốn thử.
Đàm Đài Tuyền đã đi tới, vẻ mặt kỳ lạ: “Ngươi nướng chín nó rồi?”
“Khụ khụ, không đâu. Không chín hẳn, cùng lắm là chín tái thôi à.” Vương Đằng đá lên thi thể băng mãng, ho khan nói.
“... Khác gì nhau?” Đàm Đài Tuyền trợn trắng mắt.
“Đương nhiên là khác rồi. Chín tái có vẻ không tàn nhẫn lắm.” Vương Đằng nghiêm túc nói.
“...” Đàm Đài Tuyền.
Nàng cũng phải kinh hãi vì sự vô sỉ của tên này.
“Không cần để ý mấy thứ tiểu tiết này. Trận chiến vừa rồi khiến ta thu được lợi ích không nhỏ, ta định đi tìm những tinh thú hệ Băng khác đối chiến.” Vương Đằng nói.
“Ừm, thấy ngươi như cá gặp nước, ta cũng không cần đi theo nữa. Chúng ta tách riêng ra hành động, đến thời gian thì lại trở về thành tụ tập.” Đàm Đài Tuyền nói.
Tất nhiên Vương Đằng không có ý kiến gì. Hắn đã tìm được phương pháp rèn luyện của riêng mình ở thế giới giả lập, giờ chỉ hận không thể tăng tốc tìm kiếm tinh thú hệ Băng, tiếp tục săn giết.
Người khác rèn luyện trong thế giới giả lập chỉ để nâng cao lực chiến của mình mà hắn lại có thể thu được cả thuộc tính. Nếu lợi ích này bị người khác biết được, chắc hẳn sẽ ghen tị đỏ mắt cho xem.
Đàm Đài Tuyền xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng bước quay đầu lại hỏi: “Một quyền vừa rồi của ngươi có ẩn chứa áo nghĩa phải không?
“Ngươi nhìn ra rồi!” Vương Đằng ngạc nhiên nói.
“Thật sao? Ngươi đã nắm được áo nghĩa rồi!” Đàm Đài Tuyền rúng động, nhìn Vương Đằng như quái vật.
“May mắn, may mắn thôi.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Cút nhanh, ta không muốn thấy ngươi nữa.” Đàm Đài Tuyền cảm thấy ngực thắt lại, ý nghĩa tồn tại của tên này là để đả kích người khác có phải không.
...
Sau khi chia tay với Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng bèn càn quét khắp dãy núi, nghiêm túc tìm kiếm tinh thú hệ Băng.
“Bé yêu ơi, các ngươi ở đâu vậy? Mau đến đây, nhảy vào bát ta nào.” Vương Đằng thì thầm, không ngừng tìm kiếm tinh thú hệ Băng.
Nơi hắn đi qua, tinh thú gần đó như gặp phải thứ gì đáng sợ, đều né tránh hết.
...
“Í?”
Từ rất xa, Vương Đằng thấy được một ngọn núi cao. Đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, nghiễm nhiên hình thành một thế giới băng tuyết.
Ánh mắt hắn sáng bừng lên, ở đó chắc chắn tồn tại tinh thú hệ Băng.
Ngay sau đó, Vương Đằng bay vọt lên, hóa thành một vệt kinh hồng, lao thẳng lên đỉnh núi.
Hắn dừng bước trên không trung, bỏ qua sức gió, mở ra mắt Linh Thị, quét qua ngọn núi bên dưới.
Lúc này, đôi mắt hắn giống như radar, dò tìm dao động nguyên lực.
Đột nhiên, một vầng sáng băng lam đập thẳng vào mắt.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Vương Đằng mứng rỡ, không chút do dự lao về phía vầng sáng kia.
Tuy nhìn vào kích cỡ của vầng sáng này chắc không đạt tới cấp Lãnh Chúa nhưng muỗi có nhỏ cũng là thịt mà.
Võ giả thuộc tính Băng thật sự quá ít, chỉ có thể dựa vào những tinh thú hệ Băng này để bóc lột thuộc tính Băng, cho nên bất kể là tinh thú hệ Băng gì cũng không được bỏ qua.
Vương Đằng nhanh chóng thấy được dáng dấp của tinh thú hệ Băng kia.
Hóa ra lại là một con kiến băng khổng lồ toàn thân trắng tuyết, cơ thể như khắc ra từ băng, trong suốt lấp lánh.
Trên người nó có lớp vỏ trắng tuyết như khoác lên một lớp áo giáp băng tuyết, trông rất kỳ dị.
Lúc này con kiến băng kia đang vận chuyển thi thể của một con tinh thú bò về phía trước.
Vương Đằng vốn định ra tay, thấy cảnh tượng này thì đột nhiên dừng lại.
Tập tính và phương thức sinh tồn của loài kiến nảy ra trong đầu hắn.
Tuy con kiến băng này là tinh thú nhưng cũng có điểm chung với loài kiến bình thường, chúng nó rất có thể là một tổ.
Kiến băng đang vận chuyển con mồi quay về tổ, chi bằng đi theo xem thử.
Vương Đằng quyết định như vậy, bèn che giấu hoàn toàn khí tức, đi theo sau kiến băng.
Tốc độ của loài kiến không chậm chút nào, song một con kiến bình thường quá nhỏ, nếu di chuyển ở một khoảng cách tương tự so với con người thì tất nhiên phải mất nhiều thời gian hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận