Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 803: Ares!

“Parik, không ngờ là ngươi đến đón bọn ta.” Đàm Đài Tuyền nhìn thấy người đến, nói.
“Đàm Đài Tuyền, đã lâu không gặp.” Người da trắng râu quái nón tên là Parik rõ ràng có quen biết với Đàm Đài Tuyền, mỉm cười hàn huyên với nàng.
Tuy hắn nói ngôn ngữ nước Hạ, nhưng giọng điệu lại có chút cổ quái, không chính gốc, nghe ra có hơi bẻm mép.
Đám người Vương Đằng cũng không cảm thấy kỳ lạ, người ngoại quốc nói chuyện cơ bản đều như thế.
Bọn họ nói ngoại ngữ, người ngoại quốc nghe ra, phỏng chừng cũng như thế.
Parik sắp xếp mọi người ngồi lên mấy chiếc xe, Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng và Parik ngồi ở đằng trước, người khác thì chia ra ngồi lên xe khác.
Sau đó đoàn người trực tiếp tiến về núi Thánh.
Chuyến này lần này của bọn họ xem như là ngoại giao, mà quá trình còn rườm ra hơn tưởng tượng của Vương Đằng, may mắn là những chuyện này không cần hắn quan tâm, ngoài hắn và Đàm Đài Tuyền, nữ sĩ quan kia cũng đi theo bên cạnh, phụ trách tranh luận với Parik.
Giằng co nửa ngày, đoàn người Vương Đằng cuối cùng cũng đến được núi Thánh.
Núi Thánh này là một ngọn núi tuyết lớn có lịch sử lâu đời, thần thoại đặc sắc phong phú, tự cổ chí kim, người bản địa đã trao cho nó vô số truyền kì sự tích và truyền thuyết thần thoại, được thế nhân triều bái chiêm ngưỡng, khiến nó ngày càng thần thánh.
Đặc biệt là vào thời đại võ đạo giáng lâm, thần thoại truyền thuyết hầu như lần nữa toả sáng sự sống, địa vị của núi Thánh cũng được nâng lên đỉnh cao.
Bước xuống xe, một thềm đá màu nâu cổ điển xuất hiện trước mặt mọi người.
“Các vị, chúng ta đã đến dưới chân núi Thánh, hiện tại chỉ có thể đi bộ lên núi.” Lời nói của Parik thoáng mang theo áy náy.
Mọi người không có bất kỳ thắc mắc nào với lời nói của Parik.
Nhập gia tuỳ tục, không ngoài như thế.
Núi Thánh của Bắc Âu là tín ngưỡng của người Bắc Âu bản xứ, được mọi người triều bái, thậm chí trên toàn cầu cũng có được danh vọng rất cao, tôn trọng nên có, vẫn phải có.
Huống hồ mọi người đều là võ giả, núi Thánh dù có cao hơn, cũng không thể mảy may làm khó bọn họ.
Mọi người từng bước đi lên, thềm đá màu nâu đơn giản cổ điển, toả ra cảm giác tang thương.
Parik ở phía trước dẫn đường, giẫm lên thềm đá lại giống như giẫm trên đất bằng, sắc mặt bình thản trò chuyện cùng Đàm Đài Tuyền.
Bỗng nhiên, hắn quay đầu nhìn Vương Đằng, cười hỏi: “Vương Đằng thiếu tướng, chắc ngươi chưa quá hai mươi tuổi đâu hả?”
“Thực ra ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, chỉ là dậy thì chậm, có chút non mà thôi.” Vương Đằng dáng vẻ chững chạc lại mở miệng nói bậy.
Parik: “...”
Nếu không phải hắn từng xem qua tài liệu của Vương Đằng, hắn xém chút đã tin là thật rồi!
Tên thiên kiêu nước Hạ trước mặt, hình như có chút không chín chắn.
Đàm Đài Tuyền kín đáo trợn mắt về hướng Vương Đằng không hề để lại dấu vết, tên này mất mặt đến nước ngoài luôn rồi.
Đám người Nhậm Kình Thương, Cơ Tu Minh, Yến Bác, Chúc Vân Thiều triệt để cạn lời với Vương Đằng, thao tác bất thình lình này, thiếu chút nữa đã làm gãy eo bọn họ.
Trong lòng Parik âm thầm đánh dấu cho Vương Đằng phá lên cười ha hả, nói: “Vương thiếu tướng đúng là hài hước thú vị!”
“Bình thường thôi bình thường thôi!” Vương Đằng cười ha ha nói.
Parik nhìn dáng vẻ không tim không phổi của hắn, khoé miệng không khỏi co rút mấy cái, tiểu tử này quả nhiên đang lừa hắn.
“Các hạ giới thiệu về thần thoại của núi Thánh cho bọn ta đi, ta vô cùng tò mò với những thứ này?” Vương Đằng không chút để tâm, chuyển giọng nói.
Ánh mắt Parik lấp lánh, nhất thời phản ứng lại.
Vốn muốn dò la chút tin tức, kết quả vừa mở miệng hắn lại bất tri bất giác bị Vương Đằng dẫn dắt.
Hắn cười khổ trong lòng, ngoài mặt lại không lộ ra chút gì, lịch sự cười nói: “Được, vậy ta sẽ giới thiệu với chư vị. Nguồn gốc của thần thoại núi Thánh phải nói từ hơn một ngàn năm trước, lúc ban đầu chỉ là truyền thuyết dân gian, truyền miệng lâu ngày dần dần hình thành quy mô cơ sở, sau đó do các nhà văn, nhà thơ vân vân ghi chép lại trong các tác phẩm thơ ca, nhạc hoạ, lịch sử, triết học, biên soạn thành sách, dần dà hình thành hệ thống thần thoại như hiện tại…”
Đám người Cơ Tu Minh quả thực cũng không hiểu nhiều về thần thoại núi Thánh, lúc này theo diễn giải của Parik, dần dần nghe đến có chút nhập thần.
Thần thoại thực ra là một kiểu thể hiện nguyện vọng tốt đẹp của con người.
Đương nhiên cũng có thể là do con người nhìn thấy cảm nhận được, nhân đó suy diễn ra một vài thứ không tồn tại ở trong hiện thực.
Trong lòng Vương Đằng cảm thấy, chúng thần nguyên thuỷ được nhắc đến trong hệ thống thần thoại núi Thánh như cự nhân Thái Thản, cự xà Diệt Thế vân vân, có khi nào chính là từng có tinh thú khổng lồ, hoặc là chủng tộc Tinh Không đặt chân đến Địa tinh, đồng thời để lại một vài vết chân, bị nhân loại trước kia nhìn thấy, vì thế truyền miệng, dần dà trở thành truyền thuyết.
Vương Đằng không biết là, những năm gần đây cũng có người nhắc đến cách nói thế này, đồng thời được không ít người thừa nhận.
...
Mọi người một mạch leo lên trên, chưa mất bao lâu đã đến giữa sườn núi.
Bọn họ vẫn chưa trèo lên đỉnh!
Lúc bước vào bậc thang cuối cùng nằm ở giữa sườn núi, mọi người dường như đã bước vào một thế giới khác.
Lưng chừng sườn núi trước mặt cực kỳ rộng rãi, nghiễm nhiên đã hình thành một trấn nhỏ phương Tây độc đáo đặc sắc.
Nơi đây tụ hội rất nhiều kiến trúc văn hoá bất đồng thời đại, nếu là người có nghiên cứu về lịch sử, sẽ phát hiện phong cách của những kiến trúc này ít nhất đã vượt qua trên ngàn năm.
Những hình thái kiến trúc chỉ phương Tây mới có như rạp hát hình tròn, sân thi đấu, tháp đồng hồ, hành lang Peristyle, nơi ở vân vân, giống như một bức hoạ đang chậm rãi mở ra trước mặt tất cả mọi người.
Bọn họ không ngờ ở nơi lưng chừng núi lại có tồn tại kỳ lạ như vậy, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vương Đằng giống như phát hiện ra gì đó, bèn nhìn xuống đất.
Người khác không nhìn thấy gì, nhưng ánh mắt của hắn giống như xuyên qua thềm đá dưới chân, nhìn thấy phù văn chôn giấu dưới lòng đất.
“Thì ra như thế!” Khoé miệng Vương Đằng lộ ra đường cong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận