Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 805: Ares! (3)

Huống hồ hắn là một linh trù đại sư, đây cũng xem như là đang tìm kiếm tài liệu thực tế.
‘Linh trù x80’
‘Linh trù x100’
...
Có rất nhiều tiểu thương trên phố đều là linh trù, Vương Đằng nhặt được không ít bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng cảm thấy đêm nay mình ra ngoài, gặp gỡ mĩ nữ gì đó đều là thứ yếu, chủ yếu vẫn là lĩnh hội chút phong tình dị vực, nếu không há chẳng phải uổng công đi nước ngoài một chuyến sao.
Hắn cứ đi cứ đi, đến trước một viện bảo tàng.
Việc bảo tàng này cực kỳ rộng lớn, chìm mình trong màn đêm, thoáng lộ vẻ u ám.
Có điều vẫn có một vài người ra vào trong đó.
Ở đây dù là ban đêm, cũng mở cửa.
Vương Đằng động lòng, cắn thịt nướng trong tay, uống thêm một ngụm nước— tay còn lại của hắn đã đổi thành đồ uống, bánh cuộn hiển nhiên đã ăn hết, sau đó mới đi vào trong.
Hắn rất tò mò, viện bảo tàng ở nơi thế này sẽ trưng bày thứ gì?
Lẽ nào là mấy vật phẩm trong thần thoại truyền thuyết sao?
Vương Đằng cười tự giễu.
Bên trong viện bảo tàng rất lớn, Vương Đằng đi thẳng đến, vừa thưởng thức cổ vật trưng bày trong tủ, vừa đi vào bên trong.
Đồ ở bên ngoài này đa số đều là tranh sơn dầu, sản phẩm nghệ thuật cổ, tuy rằng hiếm có, nhưng lại không thể hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhìn qua xem như mở mang kiến thức.
Càng đi vào trong, Vương Đằng phát hiện, thứ có thể nhìn thấy càng trở nên hiếm có, có vài vật phẩm cách nhau một khoảng rất dài mới xuất hiện.
Có điều đồ cất giữ ở phía sau lại khiến Vương Đằng nổi lên chút hứng thú.
Lúc này hắn dừng lại trước một thanh trường kiếm cổ xưa, đã ngắm nghía ba phút rồi.
Về phần tại sao nhìn lâu như thế, đương nhiên không phải là vì nó đẹp…
‘Sát Lục ý x50’
‘Sát Lục ý x95’
‘Sát Lục ý x70’
...
“Thanh kiếm này nghe đâu là do một vị quân chủ cực kỳ tàn bạo để lại, bên trên thấm đẫm máu tươi, tràn ngập xui rủi, người tầm thường chỉ cần đến gần, đều sẽ cảm thấy khó chịu, rất nhanh đã phải rời khỏi, mà ta thấy ngươi đã nhìn ba phút, ngươi tại sao cứ một mực nhìn chằm chằm nó thế?” Ngay lúc Vương Đăng đang đắm chìm bên trong thu hoạch của mình, một giọng nói uyển chuyển dễ nghe từ sau lưng truyền đến.
Vương Đằng chỉ nghe thấy giọng nói này, lập tức có thể đoán ra, chủ nhân của nó chắc chắn là một cô gái xinh đẹp.
Có điều hắn lúc này vốn không có tâm trạng quan tâm đến những thứ đó, mà là giật mình, quay đầu lại nhìn.
Hắn thế mà lại không phát hiện ra có người đến gần!
Chỉ thấy phía sau lưng bên trái, đại khái cách hắn chỉ ba bốn bước chân, một cô gái trên mặt đeo lụa sa mỏng màu đen đứng tĩnh lặng ở đó, giống như đã hoà tan vào trong không khí, nếu không phải nàng tự mình lên tiếng, người khác có thể sẽ không cách nào phát giác được sự tồn tại của nàng.
Đồng tử trong mắt Vương Đằng rụt lại, vô số suy nghĩ thoáng qua, đột nhiên nhe miệng cười, hỏi: “Ngươi nhìn ta bao lâu rồi?”
“Năm phút!” Cô gái có mái tóc dài màu vàng kim, bên trong con mắt xanh thẳm mang theo màu đen thâm thuý, ánh mắt nhìn Vương Đằng sạch sẽ thuần khiết, nhẹ gióng nói.
“Ngắm lâu như vậy, có ngắm ra được gì không? Phải chăng ta rất đẹp trai?” Vương Đằng cười hi hi hỏi.
Giống như một ông chú xấu xa đang dụ dỗ cô gái nhỏ.
“Ngươi rất đặc biệt, nhìn từ mắt thẩm mỹ của ta, cũng xem như đẹp trai!” Cô gái nghiêm túc suy nghĩ, nói.
“Xem như...” Khoé miệng Vương Đằng giật giật, lần đầu tiên hắn nghe thấy câu trả lời như thế từ trong miệng người khác, hắn có nên cảm ơn sự tán đồng từ đối phương không.
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm thanh kiếm này?” Cô gái cất giọng kỳ ảo hỏi.
“Bởi vì... ta cảm thấy nó đẹp nha!” Đôi mắt Vương Đằng chợt đảo, nói liều.
“Nó đẹp chỗ nào?” Cô gái bước lên trước, đứng sóng vai với Vương Đằng, nhìn về thanh kiếm mục nát trưng bày trong tủ, nhíu mày nói: “Ta cảm thấy nó rất xấu.”
“Có lúc xấu đẹp không nhất định là ở vẻ bên ngoài, mà là xem nó có lợi với người quyết định hay không, đối với ta thanh kiếm này là niềm vui bất ngờ.” Vương Đằng cất lời ý vị thâm trường.
Cô gái nhìn Vương Đằng, gật đầu, nói: “Ta tên Ares!”
“Xin chào, Vương Đằng!” Vương Đằng duỗi tay ra.
Cô gái nhìn bàn tay của Vương Đằng, sau đó giống như mới hiểu ra được, cũng đưa một bàn tay trắng trẻo như ngọc ra, bắt tay với Vương Đằng.
Hai người xem như đã quen biết, Vương Đằng buông tay ra, cuối cùng thoáng nhìn về thanh kiếm kia, sau khi xác định hôm nay nó đã đạt đến cực hạn, sẽ không rơi thêm bong bóng thuộc tính nữa thì xoay người đi sâu vào trong viện bảo tàng.
Cô gái tên Ares cũng đi theo sau lưng hắn, giống như không định rời đi.
Vương Đằng đi trong hành lang yên tĩnh của bảo tàng, phát ra tiếng bước chân cộp cộp.
Thiếu nữ tên là Ares nhẹ nhàng đi theo phía sau hắn, không phát ra chút âm thanh nào, tựa như một u linh xinh đẹp.
Trong lòng Vương Đằng nói thầm, thiếu nữ không quen biết này đi theo hắn làm gì?
Chẳng lẽ là hiếu kỳ với hắn sao?
Vương Đằng cũng không có ý đuổi người, chủ yếu là bản thân hắn cũng có chút tò mò với thiếu nữ phía sau, vừa rồi hắn dùng Linh Thị xem qua…
Thiếu nữ này là một người bình thường!!!
Bình thường cái đầu nhà mi!!
Vương Đằng không tin kết quả này.
Hắn cảm thấy có lẽ mình nhìn lầm rồi nên lại dùng đôi mắt Linh Thị nhìn qua nhìn lại mấy lần, sau đó vẫn không thu hoạch được gì.
Cái này không có võ đạo!
Lúc trước xuất hiện giống như ma quỷ, chẳng lẽ là do hắn quá mức sơ sót sao?
Trong lòng Vương Đằng biết đây là hoàn toàn không có khả năng, cho nên hắn muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cho dù không rõ ràng lắm, đi với một thiếu nữ tóc vàng vô cùng xinh đẹp, chẳng khác nào có thêm một chị gái nhỏ đi cùng miễn phí, cớ sao mà không làm.
“Ares là người địa phương à?” Vương Đằng vừa đi, vừa quay đầu lại hỏi.
“Đúng vậy.” Giọng nói của Ares vẫn kỳ ảo như trước, nhìn hắn nói: “Ngươi là người nước Hạ, đến tham gia hội giao lưu toàn cầu?”
“Đúng vậy, hôm nay ta vừa mới tới.” Vương Đằng không giấu diếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận