Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 366: Ngươi còn chưa thấy đủ đâu! (2)

“Đáng chết!”
Toàn thân tên đàn ông tóc nâu cường tráng tràn ngập sự sợ hãi trước cái chết. Hắn trợn to hai mắt, cả người lùi mạnh về phía sau.
“Muộn rồi!” Vương Đằng vung kiếm, ánh kiếm màu đỏ trên thân kiếm mang theo ngọn lửa cháy hừng hực nhấn chìm tên đàn ông tóc nâu cường tráng.
Oành!
Tiếng nổ dữ dội vang lên.
Một lúc sau, đợt khí dần dần lắng xuống, bụi mù tản đi, lộ ra tên đàn ông tóc nâu cường tráng đang ngã nằm giữa hố sâu.
Bốn phía hố sâu đều là những vết cháy xém, thậm chí còn có ngọn lửa đang bùng cháy chưa tắt.
Trên người tên đàn ông tóc nâu cường tráng cũng vậy, trên ngực hắn có một nhát kiếm lấy đi tính mạng của hắn.
Bên kia, cô gái tóc vàng kinh hoàng cực điểm nhìn Vương Đằng, giống như đang nhìn một con quái vật vậy.
“Tiểu tử này lại mạnh hơn rồi!” Trong góc tối, trong lòng Lưu Phong chấn động, cười khổ lắc đầu. Khó trách Vương Đằng không hề sợ hãi, chỉ bằng thực lực này thì cho dù hắn có ở đây hay không, e là cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Vương Đằng thong thả cắm chiến kiếm vào trong hộp Tàng Binh, thấy trên người tên đàn ông tóc nâu cường tráng đang lơ lửng mấy cái bong bóng thuộc tính, niệm lực tinh thần lập tức tràn ra lặng lẽ nhặt.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía đám người Hách Chính Nghiệp thì phát hiện bọn họ đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
“Hoàn hồn đi!”
Vương Đằng gọi một tiếng, nói: “Mang thi thể của mấy tên này, còn cả cái cô tóc vàng uốn xoăn sóng nữa, chúng ta trở về ăn khuya thôi!”
“Vâng vâng.” Đám người Hách Chính Nghiệp luôn miệng trả lời.
“…” Lưu Phong nghe được câu này không khỏi câm nín. Người này lại còn nhớ đến chuyện ăn khuya nữa à!
Sau đó Vương Đằng thông báo cho đám người Hạ Lộ để bọn họ điều người từ Sở cảnh sát đến thu dọn tàn cuộc.
Đám người tụ tập đua xe buổi tối đã bị đuổi đi xa, người cần khống chế cũng đã khống chế rồi, hắn đã thu hẹp phạm vi ảnh hưởng xuống hết mức có thể.
Hai người Hạ Lộ và Hồ Binh đi đến hiện trường, nhìn thấy dấu vết bị phá hư ở bốn phía thì im lặng thật lâu không nói gì.
Sắc mặt Hồ Binh trắng bệch, nghĩ đến mình từng sỉ vả Vương Đằng đủ kiểu thì không khỏi nuốt nước miếng, cảm giác cổ họng mình khô khốc.
Hạ Lộ không khống chế được mà nghĩ tới gương mặt bình thản của Vương Đằng, ánh mắt trở nên phức tạp.

Sở cảnh sát khu thành tây. Sau khi bàn giao xong nhiệm vụ, giành được 200 học phần, Dương Chấn Siêu đưa đám người Vương Đằng ra ngoài.
“Vương lão đệ, thực sự lần này cảm ơn mọi người rất nhiều. Không hổ danh là tinh anh của trường Quân đội Hoàng Hải, chúng ta tốn nhiều sức lực như thế mà vẫn không bắt được người, còn các ngươi chỉ cần ba ngày là đã hoàn thành rồi.” Dương Chấn Siêu thán phục nói.
“Đội trưởng Dương khách sáo quá, sau này có thể còn có cơ hội hợp tác nữa mà. Chúng ta đi trước nhé, đồng đội của ta cũng mệt mỏi rồi, phải trở về nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt mới được.” Vương Đằng nói.
“Được, các ngươi đi thong thả.” Dương Chấn Siêu vẫy tay với bọn họ.
Đám người Vương Đằng rời khỏi Sở cảnh sát. Bọn họ bận rộn một đêm, bụng cũng đã đói meo. Trở về trường đại học, ở gian hàng ven đường gọi một bàn đồ nướng, mỗi người còn gọi thêm một cốc bia tươi, ngay cả mấy bạn học nữ cũng giống vậy.
Đồ nướng mà kết hợp với bia tươi, tuyệt phối!
Đồ nướng còn chưa bưng lên, mấy người đã chạm cốc với nhau, uống ừng ực từng hớp xuống bụng.
“Sảng khoái!” Hách Chính Nghiệp hét lớn.
“Hét cái quỷ gì!” Vương Đằng đạp hắn một cái.
Hách Chính Nghiệp cũng không thèm để ý, cười ha ha.
Chỉ một lúc sau đồ nướng đã được đem lên. Vương Đằng tiện tay cầm luôn một xiên thịt dê lên ăn, sau đó hỏi: “Nhiệm vụ tối nay có cảm giác thế nào?”
“Khó khăn, quá khó khăn, không những thế còn vô cùng nguy hiểm.” Hách Chính Nghiệp vừa ăn đồ nướng vừa nói.
“Đúng vậy. Nhiều lần ta còn tưởng mình sắp phải chết rồi.” Viên Tịnh nói.
“Có thể cảm thấy như vậy là được rồi. Ta còn tưởng các ngươi mới giết được hai tên võ giả đã trở nên kiêu ngạo.” Vương Đằng nói.
“Thôi đi, chúng ta vẫn tự biết thân biết phận của mình. Nếu như không có ngươi chỉ bảo thì chắc chắn chúng ta không giết được hai tên võ giả đó.” Hách Chính Nghiệp lắc đầu nói.
“Đúng vậy. Mấy tên này đều là võ giả đã trải qua thực chiến sinh tử, nếu như chúng ta đơn độc gặp bọn họ thì chắc chưa cần một chiêu đã bị chúng giết chết rồi.” Lý Văn Đống cảm khái nói.
Mấy người vừa ăn đồ nướng vừa trao đổi kinh nghiệm thu hoạch được và tâm đắc của mình trong nhiệm vụ lần này.
Lần đầu tiên được đối chiến sinh tử với võ giả, chắc chắn thu hoạch được rất nhiều thứ. Đám người Hách Chính Nghiệp có một đống lời muốn nói, không nói không vui. Thông qua trao đổi, chẳng những áp lực được hoá giải mà bọn họ còn được lĩnh hội sâu hơn, điều này đối với ai cũng là chuyện tốt.
Nửa giờ sau, mọi người ăn uống no đủ thì lập tức trở về trường học.
Mấy người bọn hắn dù ít hay nhiều cũng đều bị thương nhẹ vì thế nên tự về nghỉ ngơi, hẹn ngày hôm sau lại xuất phát đi thi hành nhiệm vụ.
Vương Đằng một mình trở về nhà trọ. Bé quạ đen từ bầu trời đêm bay xuống, Vương Đằng giơ cánh tay để nó đậu lên trên, cười khẽ, nói: “Lần này vất vả cho ngươi rồi!”
“Quạ!”
Bé quạ đen kêu lên một tiếng, giống như đang trả lời.
“Được, khao ngươi!” Vương Đằng lấy một tảng thịt tinh thú lớn từ trong nhẫn không gian ra ném cho bé quạ đen ăn.
Bé quạ đen vỗ cánh bay lên không trung, ngậm lấy tảng thịt tinh thú rồi tự tìm nơi để ăn uống.
Vương Đằng đi tắm, sấy khô tóc rồi về phòng, sau đó kéo giao diện thuộc tính ra xem.
‘Nguyên lực hệ Thổ x25’
‘Nguyên lực hệ Thuỷ x20’
‘Nguyên lực hệ Kim x42’
‘Thuật ám sát x8’
‘Nguyên lực hệ Thổ x70’
‘Thuật ám sát x5’

Bạn cần đăng nhập để bình luận