Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 724: Bóng dáng người thanh niên trên chiến trường (2)

Đây chính là cốt cách của dân tộc Hoa Hạ!
Mỗi một khi gặp đại nạn, mọi người nhất định đều đồng tâm hiệp lực, đoàn kết một lòng!

Bên trong toàn bộ võ giả, có một tập thể đặc biệt, khuôn mặt bọn họ trẻ trung, thậm chí mang theo chút non nớt chưa từng bước ra xã hội.
Nhưng bọn họ cũng đang chém giết, máu tươi nhuộm đỏ cả khuôn mặt trẻ tuổi của bọn họ, khiến trên người bọn họ càng nhiều thêm một vẻ tàn nhẫn và ác liệt.
Dưới tình huống đặc biệt, những võ giả trẻ tuổi này cũng đang nhanh chóng trưởng thành.
Nhưng cái giá thực sự quá lớn!
Đây là sự trưởng thành được đúc bởi máu tanh.
Những võ giả trẻ tuổi này chính là những vỏ giả trẻ tuổi ở các trường đại học ở Đông Hải. Hải thú bạo động quả thực quá bất ngờ, võ giả ở các thành phố khác không kịp tới giúp đỡ. Với tư cách là võ giả, mặc dù bọn họ trẻ tuổi, mặc dù kinh nghiệm không thực sự phong phú, lúc này cũng đứng ra làm việc đáng phải làm.
Dưới sự lãnh đạo của các giáo viên ở các trường đại học, bọn họ chém giết ở hậu phương, đề phòng hải thú xông vào trong hầm trú ẩn.
Ở đây, có rất nhiều khuôn mặt Vương Đằng quen thuộc.
Có đám người Hàn Chú, Vạn Bạch Thu, Đỗ Vũ, ngay cả Lữ Thư, Bách Lý Thanh Phong, Hầu Bình Lượng, Tống Thúc Hàng của trường Quân đội Hoàng Hải.
Đại học Khoa học Tự nhiên…
Vân vân!
So với võ giả chân chính, thực lực của bọn họ có thể không được xem là quá mạnh, đặc biệt là những tay mơ vừa mới nhập học được một năm, lại càng yếu hơn.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là võ giả, so với người bình thường, bọn họ cũng là cường giả, theo lẽ nên đứng ra.
Lúc này, Lâm Sơ Hàm mặc chiến phục, sắc mặt trắng bệch, tay cầm một thanh chiến kiếm, đang chiến đấu với một hải thú dữ tợn, thân đầy gai ngược, cao chừng hơn một mét.
Từ khí tức bạo phát ra trên người nàng có thể nhìn ra nàng đã tiến vào cấp Chiến Binh nhị tinh.
Mà bên cạnh nàng, còn có một bóng người thấp bé khuôn mặt có vài phần giống nàng, rõ ràng là Lâm Sơ Hạ.
Hai tay nàng đều cầm một thanh súng phù văn, thỉnh thoảng bắn ra một phát, bắn về hải thú trước mặt với góc độ xảo quyệt.
Nếu có võ giả mạnh mẽ ở đây, nhất định có thể nhìn ra, đạn mà nàng bắn ra, có từng tia nguyên lực màu đen bao phủ trên đó. Những viên đạn này bắn vào hải thú bên cạnh, chỉ chốc lát sau đã khiến cho hải thú trở nên chậm chạp.
Mà ba người Lâm Sơ Hàm cùng Từ Uyển Đồng, Điền Tiếu Tiếu cùng nhau phối hợp, hoàn thành cú kích sát cuối cùng.
Bốn nữ sinh các nàng hợp thành một tiểu đội, số hải thú đã đánh chết lại nhiều hơn số hải thú mà những học trưởng đại học năm ba năm tư đánh chết.
“Làm khá lắm, Sơ Hạ!” Sau khi đánh chết hải thú trước mặt, Từ Uyển Đồng thở phào nhẹ nhõm, giơ lên ngón cái về phía Lâm Sơ Hạ ở sau lưng.
Lâm Sơ Hàm cũng nở nụ cười với em gái. Thông thường khi nàng thấy Lâm Sơ Hạ luyện tập dùng súng ở nhà, lúc đầu cũng không xem trọng.
Cho tới hải thú bạo động lần này, Lâm Sơ Hạ lo lắng cho an nguy của nàng, nhất định phải theo sát. Nàng mới phát hiện kỹ thuật dùng súng của tiểu nha đầu này lại đã được luyện tới trình độ xuất thần nhập hóa thế này.
Mà nàng cũng mới biết được từ trong miệng Lâm Sơ Hạ, kỹ thuật dùng súng này do Vương Đằng dạy cho nàng.
Chỉ không biết, tên kia rốt cuộc đã đi đâu, nửa năm rồi, bặt vô âm tín…
Trên bầu trời, những hải thú mọc ra cánh thịt dữ tợn, tàn phá bốn phía, thật khó để tưởng tượng được trong hải dương lại có thể sinh ra nhiều tồn tại đáng sợ như vậy.
Mấy võ giả cao giai như Phó Thiên Đao, Tần Hán Hiên, Khương Hồng xông lên bầu trời, cùng chém giết với bọn chúng.
Súng ống phù văn cũng nhắm vào hải thú trên không trung, như muốn bắn hạ bọn chúng.
Nhưng tốc độ của những con hải thú này rất nhanh, thân hình to lớn lại vô cùng nhạy bén, hiệu quả của súng ống cũng giảm bớt đi nhiều.
Trên mặt đất, võ giả trải đều khắp nơi trong thành Đông Hải, ra sức đánh chết hải thú, phòng ngừa bọn chúng tiến vào các hầm trú ẩn.
Một chỗ khác, những học viên của học viện Võ Đạo như đám Hàn Chú, Vạn Bạch Thu, Bách Lý Thanh Phong, chém giết hải thú dưới sự dẫn dắt của viện trưởng Đồng Hổ.
Hàn Chú chém giết được một hải thú cấp tứ tinh, thở hổn hển, hỏi Vạn Bạch Thu bên cạnh: “Ngươi không sao chứ.”
“Ta còn có thể giết!” Khuôn mặt Vạn Bạch Thu chứa sát khí, nuốt một viên đan dược khôi phục nguyên lực xuống, chấn chỉnh lại một lần nữa.
“Được, giết!” Hàn Chú cười lớn một tiếng: “Nếu Vương Đằng có ở đây lúc này, nhất định có thể giết được nhiều hải thú hơn, đáng tiếc hắn không ở đây, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi.”
“Hừ, tên tiểu tử đó không phải đang ở thế giới Hắc Ám vui quên lối về rồi chứ, tới bây giờ còn không nỡ quay trở về.” Giọng nói ầm ầm của Đồng Hổ truyền tới từ xa.
“Đồng Hổ, ngươi nói xấu tiểu tử kia như vậy. Nếu hắn mà biết được, nhất định sẽ tìm ngươi nói chuyện một lần, thực lực của hắn bây giờ đã mạnh hơn ngươi rồi đó!” Tô Cảnh, viện trưởng học viện Chỉ Huy ở cách đó không xa cười nói.
Một tiếng ầm vang, Đông Hổ đánh chết một con hải thú cao lớn tới mấy mét bằng một quyền, cất giọng nói:
“Ta còn mong sao hắn tới tìm ta nói chuyện đó, tới giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu.”
Vài viện trưởng của trường Quân đội Hoàng Hải ở gần đó không khỏi lâm vào im lặng. Thực ra bọn họ cũng biết được, Vương Đằng rơi vào thế giới Hắc Ám, phỏng chừng là lành ít dữ nhiều, giờ Đồng Hổ nói như vậy, chẳng qua cũng hi vọng hắn có thể bình an trở về mà thôi.

Bên phía Đại học Đông Hải.
Một con hải thú cấp ngũ tinh đột nhiên chú ý tới đám người Lâm Sơ Hàm, lao xuống từ trên bầu trời.
Sắc mặt bốn người bọn họ hơi thay đổi, lập tức phân tán ra.
Ầm!
Hải thú cực lớn rơi xuống đâm vào nơi mấy người vừa đứng lúc nãy, một đống bụi bặm cuộn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận