Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1338: Đều là vận may, không liên quan gì đến ta cả (2)

Đám người Tông Sư Alfred sửng sốt: “Dị hỏa thiên địa gì?”
“Khi Tông Sư Vương Đằng luyện đan có sử dụng một ngọn lửa màu xanh, chúng ta đoán là loại dị hỏa thiên địa nào đó.” Tông Sư Hoa Viễn nói.
“Khi luyện tạo cũng dùng.” Tông Sư Maud nói.
“Không sai, đó đúng là dị hỏa thiên địa, tên là Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly!”
Các vị Tông Sư thì thầm tên ngọn lửa này, chợt nói: “Hóa ra là loại lửa này, Tông Sư Vương Đằng thật may mắn!”
“May mắn mà thôi!” Vương Đằng cười nói.
“Chờ chút, Tông Sư Vương Đằng ngươi không phải có lửa Quang Minh sao?” Phàn Thái Ninh ngạc nhiên nói.
“Lửa Quang Minh??!”
Mọi người lại sửng sốt.
Tình huống gì? Vì sao lại chạy đến một lửa Quang Minh?
“À, ta cũng không nói ta chỉ có một loại lửa.” Vương Đằng nói.
“…” Tất cả mọi người rơi vào trong một bầu không khí quỷ dị.
“Tông Sư Vương Đằng ngươi có hai loại ngọn lửa thiên địa?” Tông Sư Hoa Viễn sâu xa nói.
“A, đúng vậy, vừa không cẩn thận có được hai loại lửa.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Ha ha, hay cho một không cẩn thận.”
Đám người Tông Sư Hoa Viễn lập tức cảm thấy lòng thật đau, thiếu chút nữa rớt nước mắt hâm mộ.
“Hai loại dị hỏa thiên địa! Đây là vận may thần tiên gì chứ?” Mọi người đã không biết nên nói gì cho phải rồi.
Bọn họ làm mất thể diện cấp Tông Sư.
“Khụ khụ, mọi người đừng như vậy, thật ra đều là vận may, không liên quan gì đến ta cả.” Vương Đằng vội ho một tiếng.
“…”
Còn chưa dứt lời, tâm tình của vài vị Tông Sư càng thêm phá nát.
“Gì nhỉ, nếu không có việc gì, ta và Đại sư Phàn Thái Ninh trở về trước.” Vương Đằng nhanh chóng nói.
“Đi đi, đi đi.” Đám người Tông Sư Hoa Viễn yếu ớt vẫy tay, còn kêu Vương Đằng ở lại, bọn họ đều sẽ bị đả kích đến hoài nghi cuộc đời.
“Ta sẽ bớt chút thời gian đến luyện chế phần Cửu Khiếu Ngưng Hồn đan còn thừa lại, nhưng để bảo đảm các vị đều có thể chia được một viên, có khả năng còn phải chuẩn bị thêm một phần nguyên liệu.” Vương Đằng nói.
“Ta lập tức sai người đi thu thập.” Tông Sư Hoa Viễn nói.
“Sau khi thu thập xong báo cho ta biết là được.” Vương Đằng nói.
“Vậy chúng ta sẽ đợi.”
Ánh mắt vài vị Tông Sư sáng lên, lại vui mừng trở lại.
Vương Đằng gật đầu, không khỏi mỉm cười trong lòng.
Một Cửu Khiếu Ngưng Hồn đan mà thôi, đã thu phục được vài vị Tông Sư như vậy. Vụ mua bán này không lỗ.
“Ta đi cùng các ngươi.” Tông Sư Alfred nói.
Sau đó mấy người rời khỏi liên minh Phó Chức Nghiệp, đi đến chỗ ở của Đại sư Phàn Thái Ninh.
Khi trở lại nơi ở của Phàn Thái Ninh thì trời đã tối.
Phàn Thái Ninh lập tức sai người chuẩn bị thức ăn ngon, hơn nữa còn mang chai rượu quý giá nhà mình ra.
Trừ rượu Rum Gold lần trước, hắn còn cất giữ không ít rượu ngon của những tinh cầu khác.
Vũ trụ được cái đấy, các tinh cầu nhiều không đếm xuể, có vô số đặc sản thơm ngon. Ví như Đế quốc Đại Càn dư thừa rượu ngon, có đến tận mấy trăm mấy ngàn tinh cầu giống như thế, càng miễn bàn những tinh cầu sinh mệnh trong vũ trụ này.
Đương nhiên đó là những thứ quý giá, đặc biệt được vận chuyển qua vô số tinh vực, rượu ngon đã quý càng thêm đắt giá.
Bởi vì Tông Sư Alfred đến đây, hơn nữa sau khi biết Vương Đằng là Tông Sư, thái độ của Phàn Thái Ninh càng thêm ân cần, hoàn toàn coi đối phương ngang hàng với Alfred, sợ mình có điều sơ suất.
Hai đệ tử của hắn – Hầu Chí Vĩ và Trist kinh ngạc không thôi.
Lúc trước, tuy thầy của họ đối đãi nhiệt tình với Vương Đằng, nhưng không hề khúm núm như thế, sao lại đột nhiên trở nên như vậy?
“Tông Sư Vương Đằng vừa mới thông qua cuộc sát hạch cấp Tông Sư, các ngươi không được thất lễ.” Phàn Thái Ninh kéo họ qua một góc, dặn dò.
“Cấp Tông Sư!” Hầu Chí Vĩ và Trist ngơ ngác.
Không ngờ Vương Đằng không phải cấp Đại sư, mà là cấp Tông Sư!
Hai người họ cảm thấy ảo quá!
Tuy nhiên ngay sau đó, bọn họ đã nhìn thấy Tông Sư Alfred đối đãi với Vương Đằng cực kỳ nhiệt tình, như kiểu ngang hàng ngang vế. Bọn họ không dám chần chừ thêm, thái độ dành cho Vương Đằng cũng thêm phần kính sợ.
Nhân vật cấp Tông Sư, đó là người mà họ không thể sánh bằng.
Nếu trước đó họ còn không phục, vậy thì hiện tại ở trước mặt Vương Đằng, bọn họ đã trở nên nơm nớp lo sợ rồi.
Sự chênh lệch thân phận tạo nên áp lực vô hình.
Vương Đằng vẫn chưa chú ý đến họ. Hắn và Tông Sư Alfred, Đại sư Phàn Thái Ninh nói cười huyên thuyên, cả khách lẫn chủ đều trọn niềm vui với bữa cơm này.
Đến cuối bữa, Vương Đằng mới nói: “Tông Sư Alfred, không biết ngươi có quen cường giả cấp Vực Chủ nào không, ta có thể luyện đan dược hoặc rèn binh khí cho họ, điều kiện là họ làm bảo tiêu cho một khoảng thời gian.”
“Ha ha ha, Tông Sư Vương Đằng à, hiện giờ ngươi đã nổi danh như cồn, chỉ cần ngươi đăng yêu cầu này lên trang mạng của liên minh Phó Chức Nghiệp, ta nghĩ sẽ có không ít cường giả cấp Vực Chủ đồng ý tiến hành giao dịch. Hoặc là người lên đó tìm thử xem, chắc hẳn cũng có không ít cường giả cấp Vực Chủ đang tìm kiếm đan dược hoặc loại binh khí nào đó, ngươi trực tiếp bàn bạc với họ là xong.” Tông Sư Alfred cười nói.
“Thì ra là thế.” Vương Đằng giật mình, cảm kích nói: “Đa tạ đã nhắc nhở.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, nếu không còn chuyện gì nữa thì ta về trước đây.” Cơm no rượu say, Tông Sư Alfred nói.
“Được, ta tiễn ngươi.” Vương Đằng đứng dậy tiễn người.
“Có thời gian thì qua chỗ ta chơi, ta sẽ gửi địa chỉ qua mạng vũ trụ cho ngươi.” Tông Sư Alfred nói.
“Được.” Vương Đằng cười nói.
“Phàn Thái Ninh đâu? Đối đãi Tông Sư Vương Đằng cho tử tế vào, nếu dám có điều sơ suất, coi chừng ta đuổi ngươi khỏi sư môn.” Tông Sư Alfred buông lời cảnh cáo.
Phàn Thái Ninh khổ muốn chết.
Nhưng tập mãi cũng thành quen, từ khi nhập môn đến nay, hắn đã sống dưới bóng ma của Tông Sư Alfred, hở tí là đòi đuổi khỏi sư môn, hắn sớm đã luyện được cái nết điềm tĩnh như chó già.
Sau khi Tông Sư Alfred rời đi, Vương Đằng về phòng nghỉ ngơi. Hắn định làm theo lời Alfred nói, vào trang mạng vũ trụ xem thử.
“Viên Cổn Cổn!” Vương Đằng khoanh chân ngồi trên giường, thầm gọi Viên Cổn Cổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận