Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1333: Không vội, để cho nó rong chơi một lát!

Bọn họ ào ào đẩy cửa vào, thấy Vương Đằng và bốn Tông Sư Maud đều đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vì thế cũng ngẩng đầu nhìn lên theo, sau đó là sửng sốt.
(# ̄~ ̄# )
Một cái lỗ thủng to như vậy, làm ra thế nào???
“Khụ khụ, chuyện này không liên quan đến ta.” Vương Đằng vội ho một tiếng, hơi chột dạ nói: “Tông Sư Maud, các ngươi đều nhìn thấy đó, ta vô tội.”
“…” Bốn người Tông Sư Maud dở khóc dở cười.
Tông Sư Vương Đằng này vung nồi thật nhanh.
“Tông Sư Vương Đằng, Phiên Lôi… ấn của ngươi lập tức bắt đầu độ kiếp rồi, ngươi vẫn mau đi xem một chút đi.” Tông Sư Tiêu Cao Phong vội vàng nhắc nhở.
Nhưng hắn không khỏi hơi do dự về cái tên Phiên Lôi ấn, như vậy còn có thể gọi là Phiên Lôi ấn sao?
“Không vội, để cho nó rong chơi một lát.” Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cười nhạt nói.
“???”
Mọi người đều hơi ngẩn ra, cả đầu đầy dấu chấm hỏi đen to.
Thần cmn để cho nó rong chơi một lát!
Người không biết còn tưởng rằng ngươi đang dắt Husky đi dạo đấy.
“Tông Sư Vương Đằng, ngươi vẫn mau đi xem đi, bảo khí mới sinh, đâu thể chịu nổi lôi kiếp tàn phá.” Tông Sư Burke cười khổ nói.
“Các ngươi không tin à?” Vương Đằng nhìn thoáng qua mọi người với vẻ mặt kỳ quái.
Tất cả mọi người không nhịn được lắc đầu.
Tin ngươi cái quỷ ấy!
Cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói đến có binh khí cấp Tông Sư nào mới vừa sinh ra đã có thể chống lại được lôi kiếp, đây chẳng phải nói vớ vẩn sao.
“Tông Sư Vương Đằng, đừng nói giỡn nữa, binh khí ngươi vất vả rèn ra, nhanh đi xem đi, miễn cho thất bại trong gang tấc cuối cùng.” Tông Sư Alfred vẫn nhắc nhở.
“Mọi người cùng nhau đi ra xem đi.” Vương Đằng cười ha ha, cũng không giải thích nhiều, phóng lên trên cao trước.
Những người khác thấy vậy tự nhiên cũng đi ra ngoài theo, bọn họ cũng rất muốn nhìn xem Vương Đằng rốt cuộc đã rèn ra một binh khí như thế nào?
Trong lúc này, tất cả Tông Sư đều lao lên trên bầu trời, đi ra bên ngoài.
Giờ phút này, người bên ngoài đã sớm chú ý đến dị tượng trong trời đất. Tất cả người lui tới liên minh Phó Chức Nghiệp đều dừng bước chân, nhìn lên trên bầu trời, cũng có người lao ra từ bên trong liên minh Phó Chức Nghiệp. Người gần đó đều bị hấp dẫn đến, không bao lâu đã tụ tập rất nhiều người.
Ở đây có không ít người đã nhìn thấy trận lôi kiếp buổi sáng, không ngờ một ngày còn chưa hết, lại gặp được một trận lôi kiếp nữa.
Bình thường nửa năm không thấy một lần lôi kiếp, từ khi nào nó trở nên thông thường như thế?
Rất nhiều người đang suy đoán lại là vị Tông Sư nào ra tay?
Rất nhanh bọn họ nhìn thấy một cục gạch vuông vức chỉnh tề bay lên trên bầu trời, lơ lửng giữa cột sáng màu vàng tím, khiến nguyên lực trong trời đất theo đó mà dập dờn bồng bềnh, gây nên chấn động.
“Đây là cái gì??”
“Một cục gạch???”
“Ta nhìn lầm đúng không? Sao đây lại là một cục gạch, cục gạch chắc chắn chính là vẻ ngoài dùng để mê hoặc người ta thôi, đoán chừng bộ mặt thật chưa lộ ra.”
“Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy, ai sẽ nhàn rỗi không có việc gì làm rèn ra một cục gạch chứ.”

Mọi người thảo luận ào ào, mới đầu khi nhìn thấy dáng vẻ cục gạch còn hơi điếng người, nhưng rất nhanh đã tự tưởng tượng ra đủ loại binh khí không bình thường, không ai cảm thấy đây là một cục gạch đơn thuần!
Lúc này, Vương Đằng xuất hiện ở giữa không trung, lại thu hút rất nhiều ánh mắt.
“Vị Tông Sư này chẳng phải là vị Tông Sư đan đạo buổi sáng sao?”
“Vì sao hắn lại xuất hiện bên cạnh binh khí kia vậy?”
“Không thể nào? Chẳng lẽ binh khí này cũng do hắn luyện chế?”
“Chắc không phải đâu, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, vị Tông Sư này vừa ra chỉ nhìn xem, các ngươi thấy hắn có động tay đỡ lôi không? Nếu là đồ do hắn rèn ra, làm sao có thể bỏ mặc được.”
“Cũng đúng, bên cạnh hắn còn có Tông Sư khác, Tông Sư Hoa Viễn kia là một vị Tông Sư đan đạo, ta đã có duyên gặp một lần.”
“Tông Sư Alfred cũng ở đây, hắn là Tông Sư phù văn, bọn họ đều đi ra xem náo nhiệt à.”

Đám người phía dưới lại ồ lên, rất nhiều người nhận ra Vương Đằng chính là Tông Sư đan đạo trong buổi sáng, không ngừng suy đoán về sự xuất hiện của hắn lúc này.
Bởi vì hắn là người đầu tiên xuất hiện, cho nên rất nhiều người đều cho rằng hắn là người luyện tạo ra Phiên Lôi ấn.
Nhưng Vương Đằng lại có dáng vẻ xem náo nhiệt, hơn nữa mọi người lại nhìn thấy bên cạnh hắn tồn tại rất nhiều Tông Sư, cho nên đều không nghĩ nhiều, lập tức phủ nhận suy đoán hắn là người luyện tạo.
Dù sao một Tông Sư đan đạo, thế nào đều khó có khả năng biến thành Tông Sư luyện tạo đi.
Ầm rầm!
Đột nhiên, mây đen trên bầu trời cuồn cuộn kịch liệt, lôi đình màu trắng bạc tán loạn, tiếng xẹt xẹt rung động.
“Lôi kiếp lập tức đánh đến rồi, vì sao Tông Sư rèn ra binh khí này còn chưa xuất hiện?” Mọi người nhìn lôi vân trong bầu trời, sắc mặt nghiêm nghị đồng thời trong lòng buồn bực không thôi.
Rầm!
Không hề có bất cứ điềm báo nào, một cột lôi kiếp lập tức giáng xuống, bởi vì không có ai ngăn cản, lôi đình giống như lôi long màu bạc rơi thẳng lên trên Phiên Lôi ấn.
Trái tim của tất cả mọi người đều bị nhấc lên.
Thật sự không có ai ra hỗ trợ chống lôi à!
Đây là định để chính binh khí chống đỡ?
Tông Sư luyện tạo nào hổ báo vậy?
Không sợ bảo bối này bị chém hỏng.
Có thể nói đám người Tông Sư Maud vô cùng lo sợ, sợ một cột lôi kiếp này chém Phiên Lôi ấn mới vừa rèn xong thành sắt vụn.
Bọn họ thật vất vả mới chờ Vương Đằng thành công rèn xong Phiên Lôi ấn này, ai ngờ đến cuối cùng còn phải thừa nhận một lần như vậy.
Giờ phút này, lôi kiếp kia bổ lên trên Phiên Lôi ấn, vô số tia điện quấn quanh lấy Phiên Lôi ấn phát ra tiếng vang rắc rắc, từng cột lôi đình giống như con rắn nhỏ màu bạc lan tràn ra xung quanh, trải rộng toàn bộ bầu trời, thoạt nhìn hết sức thấm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận