Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 865: Chết tiệt, lão tử bị ghẹo!

Tiếc tối bắt đầu, đại sảnh được thắp đèn sáng rực rỡ, bày biện vô cùng xa hoa, vô số đồ ăn thức uống được bày ra trên bàn ăn.
Có người phục vụ mặc âu phục đen và áo sơ mi trắng, sạch sẽ và gọn gàng, đi trong đại sảnh.
Khi đám người Vương Đằng đến, đại sảnh đã náo nhiệt hẳn lên, tiếng trò chuyện và tiếng cười không ngớt.
Sự xuất hiện của người nước Hạ lập tức khiến đại sảnh trở nên yên lặng.
Nước Hạ!
Người chiến thắng đứng đầu trong hội giao lưu này.
Tâm trạng của mọi người đều hơi phức tạp, đặc biệt là khi nhìn thấy thanh niên kia vẫn như không có chuyện gì xảy ra, cảm xúc của nhiều người không khỏi dao động.
“Các hạ Đàm Đài!”
“Các hạ Vương Đằng!”
Ivan của nước Đại Hùng đại chào hỏi từ xa.
“Buổi tối nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, sau đó trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai về nước.” Đàm Đài Tuyền nói rồi cùng mọi người đi về phía trước.
Đám người Ivan của nước Đại Hùng vô cùng nhiệt tình, tiểu tỷ tỷ Valeriya lực lưỡng càng quấn quýt Vương Đằng, với nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt.
Vương Đằng đột nhiên đau đầu không thôi, không hiểu sao Valeriya này cứ nhìn mình chằm chằm vậy?
Quá ưu tú có phải là sai lầm không? Trêu hoa ghẹo nguyệt không phải dự định của hắn mà!
Huống chi con bướm này cũng hơi quá cường tráng, thật sự khiến người ta không đỡ được.
Vương Đằng dần lộ ra nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lễ độ.
Trông sắc mặt đám người Chúc Vân Thiêu, Cơ Tu Minh ở bên cạnh có vẻ kỳ lạ, họ nín cười, ném tới ánh mắt đồng tình.
“Ngươi cứ theo nàng đi.” Chúc Vân Thiều ám muội truyền âm chọc ghẹo.
“… Cút đi!” Vương Đằng âm thầm phiền muộn, quay đầu hung dữ trừng mấy tên cười trên nỗi đau của người khác này.
May mà có người của các quốc gia khác đã đi tới.
Lần này, Vương Đằng đại sát tứ phương trong hội giao lưu, áp đảo thiên kiêu của các quốc gia, danh tiếng thật sự quá nổi bật.
Không chỉ một số nước nhỏ vốn đã có quan hệ ngoại giao tốt đẹp với nước Hạ đến trò chuyện, mà ngay cả một số quốc gia không qua lại nhiều với nước Hạ cũng đến làm quen.
Mà cách giao lưu tốt nhất là uống rượu, một nhóm người, ngươi một chén ta một chén.
Vương Đằng cũng không sợ, với thể chất của hắn, uống chút rượu như vậy cũng không có gì đáng lo ngại.
Những người này đến nhanh mà đi cũng nhanh, bọn họ không nán lại quá lâu.
Bọn họ cũng biết gốc gác của mình, với thực lực của bọn họ thì không đủ tư cách để chiếm dụng quá nhiều thời gian của đám người Vương Đằng.
“Thế nào, cảm giác được nổi tiếng như thế nào?” Chúc Vân Thiều huých vào cánh tay Vương Đằng, trêu ghẹo nói.
Vương Đằng liếc nàng một cái rồi nhếch miệng nói: “Thật tuyệt, đây là cảm giác ngươi không thể cảm nhận được.”
“...” Chúc Vân Thiều đột nhiên bị ăn một đòn chí mạng.
Nàng quên mất người trước mặt đây là một kẻ vô liêm sỉ không cần mặt mũi.
Muốn trêu ghẹo hắn, không biết mình nghĩ gì nữa, chắc là vừa rồi mình bị rút não thôi.
Ngay sau đó, một bóng người khác bước đến.
Lần này chỉ có một người.
Một người phụ nữ!
Đám người Chúc Vân Thiều chú ý đến đối phương, không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Tại sao lại là nàng?”
Người đến là Martha của Bạch Đầu Ưng quốc.
Với mối quan hệ mong manh giữa nước Hạ và Bạch Đầu Ưng quốc, thì lúc này người phụ nữ này muốn làm gì?
Đáy lòng mọi người có hơi nghi ngờ.
Vương Đằng cũng không hiểu, sờ cằm nghĩ thầm. Lẽ nào cô gái Tây này mê mẩn vẻ ngoài tuấn tú của hắn mà muốn có được một tình yêu xuyên quốc gia oanh oanh liệt liệt?
Nếu đúng như vậy…
Vương Đằng liếc nhìn cặp đùi đầy đặn và thon thả của đối phương, đột nhiên cảm thấy hắn thật sự có thể miễn cưỡng cân nhắc.
Dù sao thì từ chối người khác cũng không hay lắm.
“Này, này, người qua đây rồi, nhanh lau nước miếng đi!” Chúc Vân Thiều chọt vào đùi hắn, nhỏ giọng nói.
Vương Đằng vô thức vươn tay lau khóe miệng.
Nhưng chẳng có gì.
“...” Hắn phản ứng lập tức, hung dữ trừng Chúc Vân Thiều.
Không ngờ cuối cùng lại trúng chiêu của nàng.
Nhưng nàng không nói dối Vương Đằng một điều, Martha đã bước lại gần hơn, như thể nàng biết Vương Đằng đang nghĩ gì lúc này, như cười như không nhìn hắn.
“Khụ khụ, ngươi có chuyện gì sao?” Vương Đằng vội ho một tiếng, nghiêm mặt, tỏ vẻ nghiêm túc, hỏi.
“Tại sao ngươi lại để một phụ nữ đứng nói chuyện thế này?” Martha nói.
“Ở đây có rất nhiều chỗ, ngươi muốn ngồi ở đâu cũng được.” Vương Đằng cảm thấy người phụ nữ này đơn thuần muốn gây chuyện, không khỏi âm thầm xem thường.
“Thẳng nam sắt thép!” Sắc mặt của Martha tối sầm lại, nàng trừng hắn một cái, tự ngồi xuống, vắt chân lên một cách tao nhã.
Đêm nay, nàng không mặc chiến phục, mà mặc một bộ lễ phục màu đen rất đẹp và làm nổi bật dáng người, thoa son xinh đẹp lên môi, có hương nước hoa thoang thoảng bay ra, có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần.
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ này có một sức hấp dẫn tuyệt vời nào đó!
Lúc này, nàng vừa vắt chân lên thì lập tức để lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Ánh mắt của đám người Cù Phi, Yến Bác, Triệu Nguyên Võ lập tức bị thu hút, yết hầu không khỏi lăn lộn.
Ngay cả hai người Mục Chí Quốc và Cơ Tu Minh bình thường đều là những người đàn ông nghiêm túc, cũng không thể không liếc qua một lần, cảm thấy trái tim cũng mềm nhũn.
“Ôi đàn ông!” Chúc Vân Thiều tỏ vẻ ghét bỏ.
Martha cầm ly rượu đỏ trên bàn bên cạnh, lắc lắc, nâng ly nói: “Chúc mừng ngươi đã thể hiện xuất sắc trong hội giao lưu lần này.”
Vương Đằng tỏ vẻ kỳ lạ nói: “Ngươi có chắc là mình đến đây để chúc mừng ta không?
“Có vấn đề gì sao?” Martha nói giả vờ như không biết.
“Không có gì, chỉ cần ngươi vui vẻ là được.” Vương Đằng híp mắt, sau đó nở nụ cười.
Không cần biết đối phương đang dự tính cái gì, hắn tin tưởng với sự cảnh giác của mình, ít nhất sẽ không rơi vào kịch bản của người phụ nữ này.
Vương Đằng nâng ly trong tay lên, chạm ly với nàng, nhấp một ngụm rượu đỏ, nói: “Cảm ơn!”
“Ok, chơi vui vẻ, ta không quấy rầy nữa.” Martha không ở lại lâu, uống ly rượu xong lại đứng dậy rời đi.
“Vậy là… đi rồi??” Đám người Cù Phi ngơ ngác hỏi.
Vương Đằng cũng có hơi bối rối, chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự chỉ tới chúc mừng hắn?
Có phải hắn đã hiểu lầm gì đó rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận