Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1136: Tinh thần tinh

Di tích khổng lồ xuất hiện, ánh mắt của các cường giả cấp Hành Tinh và Ma Quân loài Hắc Ám đều nhìn xuống dưới.
Giờ phút này, cường giả nhân loại cấp Hành Tinh chỉ còn lại mười ba người, còn cường giả loài Hắc Ám cấp Ma Quân còn lại mười con, chênh lệch sức chiến đấu giữa hai bên không quá nhiều.
Theo sự xuất hiện của di tích, bầu không khí của cả hai bên lại ngưng lại lần nữa, rơi vào trạng thái cân bằng kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ cảm nhận được luồng năng lượng tỏa ra từ bên trong di tích.
Quá chói mắt rồi!
Một đám tản ra ánh sáng màu trắng mơ hồ, trôi lơ lửng trong quần thể di tích.
Những năng lượng ẩn chứa trong chùm năng lượng này, cũng có lực hấp dẫn cực lớn với cả cường giả cấp Hành Tinh.
Hơn nữa, di tích dưới lòng đất này lại rất to lớn và nguyên vẹn như vậy, không ai biết được liệu bên trong còn có những báu vật khác càng tốt hơn hay không.
Vì vậy, cả hai bên đều im lặng, rồi sau đó không nói một lời nào mà cực kì ăn ý lao thẳng xuống.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
...
Các cường giả bắn ra như đạn pháo, hóa thành từng luồng tàn ảnh, đã tiến vào trong di tích trong nháy mắt.
Mỗi người đều xông về phía đốm sáng cách mình gần nhất, duỗi tay bắt lấy.
Một Ma Quân loài Hắc Ám bắt được một đốm sáng, sau khi thấy rõ thứ nằm bên trong thì ha ha cười lớn: “Tinh thần tinh, vậy mà là tinh thần tinh!”
Những người khác vẫn chưa bắt được đốm sáng sau khi nghe thấy lời nó nói đều cực kì kinh ngạc, gương mặt đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Ma Quân loài Hắc Ám đang cười thì đột nhiên bàn tay trở nên trống rỗng, tinh thần tinh đột nhiên biến mất.
“? ?” Ma Quân loài Hắc Ám lập tức sững sờ.
“Có thể cho ta biết tinh thần tinh là cái gì không?” Một giọng nói hơi ngại ngùng truyền vào tai nó.
Ma Quân loài Hắc Ám quay đầu về phía phát ra âm thanh. Nó nhìn thấy người khổng lồ nham thạch của Vương Đằng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên đỉnh đầu nó, nhìn nó từ phía xa.
Mà hắn đang nắm lấy một viên tinh thần tinh trong tay, nhìn kĩ thì rất giống cái vừa biến mất khỏi tay nó.
“...” Trán Ma Quân loài Hắc Ám bỗng nhiên nổi lên mấy sợi gân xanh, sau đó nó lại trực tiếp xoay người xông vào những đốm sáng khác, hoàn toàn không để ý đến Vương Đằng.
Vương Đằng cười hề hề, cũng không thèm để ý, niệm lực tinh thần quét xung quanh, cuốn lấy toàn bộ đốm sáng bốn phía.
Nhặt đốm sáng?
Đây không phải là nghề của hắn sao!
Hắn rất thành thạo đó!
Vì vậy, tất cả những người vội vã xông đến đốm sáng đều sững sờ, rõ ràng là đốm sáng đã gần trong gang tấc, đột nhiên tất cả đều xông về một hướng khác, bọn họ... còn cái nịt.
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn về phía nơi đốm sáng tụ đến, lập tức giận dữ.
“Vương! Đằng!”
Đám người Augus, Catu, Pucklin, Rockins đều gào lên đầy giận dữ, ánh mắt đó như muốn xé nát hắn.
Mà đôi mắt đám Ma Quân loài Hắc Ám cũng gần như muốn phun ra lửa, chúng nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, mọi người lại xông vào khu vực khác.
Di tích này rất lớn, vừa rồi chỉ là đốm sáng ở một khu vực nhỏ mà thôi, những nơi khác còn rất nhiều đốm sáng còn chưa nhặt đấy.
Đôi mắt Vương Đằng chợt lóe, cười ha ha, bóng dáng hắn đột nhiên biến mất.
Mặc dù hắn không biết tinh thần tinh kia cụ thể có tác dụng gì, nhưng nhìn vào phản ứng của mọi người thì chắc chắn nó là đồ tốt.
Thế nên, nếu được thì cướp bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Bóng dáng Vương Đằng nhanh chóng xuyên qua di tích, niệm lực tinh thần quét ra, cuốn lấy toàn bộ đốm sáng xung quanh tới.
Phía sau, đám người Augus, Catu và Ma Quân loài Hắc Ám đều chậm một bước, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có thể giữ lại được một hai đốm sáng, nhưng so sánh với số lượng mà Vương Đằng nhặt được thì quả thật giống như vài hạt gạo rơi ra từ thùng gạo mà thôi.
Thật ác!
Cách làm của Vương Đằng ác quá đáng.
Gần như giăng lưới bắt hết tinh thần tinh trong di tích rồi, đến cả cơ hội để người khác húp tí canh cũng không cho, chỉ cho ti tí cặn xương thôi.
Ánh mắt đám người xanh hết cả lên. Họ điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Vương Đằng, muốn liều mạng với hắn.
Ngay cả Augus, Catu cũng không ngoại lệ.
Bọn họ nhìn trong tay có lèo tèo vài đốm sáng, toàn thân tỏa ra sát khí dày đặc.
Giờ phút này, Vương Đằng chính là kẻ địch của tất cả mọi người.
Kẻ địch chung!
“Hắn ở đây!” Đột nhiên có người phát hiện ra bóng dáng Vương Đằng, hắn gào lên thật to.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bóng dáng từng người giống như chó điên ngửi thấy mùi thịt, tất cả đều chạy về hướng Vương Đằng.
“Mẹ kiếp, điên rồi, điên rồi, mấy người này bị điên hết rồi.”
Vương Đằng sợ hết hồn, đẩy nhanh tốc độ lên mức cao nhất, rồi chạy thục mạng vào chỗ sâu trong di tích.
“Vương Đằng, đừng chạy!”
Một tiếng gầm lớn vang lên, chỉ thấy một bóng người xông tới từ bên cạnh, hai mắt đỏ bừng, chiến đao vung ra thành một vệt ánh sáng, chém về phía Vương Đằng.
“Đừng chạy cái shit ý mà đừng chạy, coi ta là đồ ngu sao.” Vương Đằng đấm ra một quyền, đối kháng lại ánh đao của đối phương, đồng thời bước chân của hắn cũng không chậm đi chút nào, tiếp tục chạy vọt về phía trước.
Bùm!
Quyền mang và ánh đao trực tiếp nổ tung, người dự thi ngoài hành tinh có hơi chật vật, nhìn về bóng lưng đã sớm không còn từ lâu của Vương Đằng với vẻ mặt khó coi.
“Vương Đằng đâu rồi?” Một bóng người chạy tới từ phía sau, rõ ràng chính là một trong năm đại thiên kiêu – Rockins.
Lúc đầu hắn và Vương Đằng có vài xung đột, giờ phút này mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng, hỏi người dự thi ngoài hành tinh trước mắt.
“Ở phía trước, đi về phía trung tâm tòa đại điện này rồi!” Người dự thi ngoài hành tinh kia không chút do dự, chỉ về phía trước rồi nói.
“Đuổi theo!” Rockins lạnh lùng hét lên một tiếng, trực tiếp hóa thành tàn ảnh, biến mất tại chỗ.
Người dự thi ngoài hành tinh kia nghĩ đến một quyền trước đó của Vương Đằng, đôi mắt hắn hiện lên sự kiêng dè, nhưng ngay sau đó, hắn đã cắn răng đuổi theo, hiển nhiên cũng không muốn từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận