Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 819: Thật ngại quá, bất cẩn không kìm tay được!

Fortes từ thấy mình trông rất đẹp trai, mà điều khiến hắn thấy tiếc duy nhất khi biến thân thành thú là trở nên xấu xí.
Vốn dĩ hắn tự động xem nhẹ, đánh xong trận đấu này thì trở về nguyên hình ngay, nào ngờ cái tên trước mặt lại vạch trần.
Những gì không nên nói thì đừng nói.
Sao nhóc con này lại khiến người ta thấy ghét thế cơ chứ.
“Nhân loại tiến hóa từ dã thú thành chủng loài văn minh chẳng dễ dàng gì, các ngươi thì hay rồi, thế mà lại tự bò ngược về, là dã thú vui không.” Hình như Vương Đằng không thấy sắc mặt Fortes, lắc đầu nói tiếp.
Mặt Fortes đã đen như đít nồi rồi, hắn tức giận.
Mồm Vương Đằng thật quá đáng!
Thế mà lại xem năng lực gen bọn họ tự hào là dã thú, thật không thể chịu đựng nổi.
“Ngươi nói xem sao làm người tuyệt như thế mà các ngươi không làm, lại muốn đi là súc sinh vậy, chẳng lẽ thích điệu này?” Vương Đằng sờ cằm thắc mắc nói.
“…” Fortes.
“…” Mọi người bên Bạch Đầu Ưng quốc.
“…” Võ giả các nước trên thế giới.
“…” Đám người Đàm Đài Tuyền.
Thần mẹ nó thích điệu này?
Ngươi xem người của Bạch Đầu Ưng quốc bọn họ là cái gì, biến thái chắc?
Giọng Vương Đằng không lớn, nhưng mọi người đều là võ giả, đương nhiên có thể nghe rõ ràng, bất chợt đầu đầy vạch đen.
Nhóc con này thật sự quá xấu bụng, nói chuyện sẽ khiến người ta tức chết.
Mọi người nhìn võ giả Bạch Đầu Ưng quốc, thoáng vẻ cười lên nỗi đau người khác.
“Ta nghe nói Bạch Đầu Ưng quốc các ngươi…” Vương Đằng còn muốn nói gì nữa, nhưng Fortes nghe hết vô rồi.
“Câm mồm!” Cuối cùng Fortes bùng nổ, tức tối gào lên, cơ thể biến mất ở chỗ vốn có, hóa thành một đường bóng mờ xông về phía Vương Đằng.
“Đi chết đi!”
Fortes lúc này, dù tốc độ hay nguyên lực trên người đều tăng thêm một bậc, mạnh hơn trước nhiều.
Nguyên lực trên người hắn bùng nổ, trên Song Thủ kiếm ngưng tụ thành ánh kiếm, hung hãn chém ra.
Kiếm ý hệ Kim, năm mươi phần trăm!
Dường như kiếm ý hệ Kim của Fortes được tăng thêm, lúc này đã đạt đến năm mươi phần trăm rồi, vô cùng sắc bén, dường như có thể chém toạc cả không trung, trên mặt đất kiên cố sân đầu cũng xuất hiện từng vết kiếm.
Bụi bặm cuốn lên.
Vương Đằng như một ngọn cỏ nhỏ bé bất lực dưới kiếm ý hung hãn ấy.
“Hắn có thể chặn được không?”
Võ giả các nước chú ý đến tình hình trong trận, trong lòng không hẹn mà cùng xuất hiện câu hỏi này.
Bọn họ rất coi trọng năng lực gene của võ giả Bạch Đầu Ưng quốc,cũng muốn xem thử khoảng cách giữa võ giả bình thường và võ giả Bạch Đầu Ưng quốc dưới biên độ tăng trưởng của năng lực gene.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ là Vương Đằng lại chẳng có động tác gì, cứ để ánh kiếm kia chém xuống.
Ầm!
Ánh kiếm hoàn toàn nhấn chìm cơ thể Vương Đằng, nguyên lực bùng nổ tràn khắp khu vực đó, dư âm tạo thành cực kỳ khủng khiếp, tỏa ra xung quanh.
“Vậy là… thua rồi!”
Đám người La Thành hơi khó tin nhìn xuống dưới, sao thiên kiêu vượt xa bọn họ có thể thua như vậy?
“Trên trời!”
Đàm Đài Tuyền nhìn lên không trung.
Không những nàng, nhiều võ giả các nước khác cũng phát hiện điều kỳ lạ, nhao nhao ngẩng đầu nhìn.
Trong mắt tế tư thần điện lộ ra tia kỳ lạ, nhìn lên không trung: “Nhóc con này thật thú vị.”
Chỉ thấy một bóng đen từ trên trời lao xuống, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.
Fortes hoảng hốt, cơ thể ngửa ra sau, muốn tránh ra.
Nhưng sao Vương Đằng không nhìn ra được tránh né đơn giả như vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, ghìm cơ thể xuống, tiễn viên gạch đến bên đầu Fortes.
Ầm!
Viên gạch này đập thật, hung hăng nện cơ thể Fortes văng xa mười mấy mét, nặng nề ngã xuống đất.
Sau khi Fortes hóa thú, cũng là đầu sắt, lắc lắc đầu nhảy lên, tức giận xông đến chỗ Vương Đằng lần nữa.
“Đầu vẫn cứng lắm!”
Trên mặt Vương Đằng lộ ra tia khác lạ, cơ thể biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Fortes thấy hắn biến mất, tim nảy lên, trước đó hắn dính thân pháp kỳ dị này, không có phòng bị gì đã ù hết cả đầu, đến giờ nghĩ lại còn rùng mình.
Đối phương quá thâm độc!
Chuyên hạ gạch lạnh.
Lần này hắn cũng học khôn, không tìm được Vương Đằng, vung vẫy song kiếm, phòng ngự xung quanh kín không lọt nổi gió.
“Ta ở đây.” Bóng dáng Vương Đằng đột nhiên xuất hiện bên trái Fortes, cười hi hi, nói.
Ầm!
Fortes có đề phòng từ sớm, trường kiếm trong tay bất chợt chém về bên trái.
Nhưng tiếc là Vương Đằng đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại bóng mờ ở đó.
“Ngươi đánh đi đâu vậy, hoa mắt sao, ta đây này.” Giọng Vương Đằng truyền đến từ sau hắn.
Fortes hú hồn chim én, chẳng kịp nghĩ nhiều, trường kiếm đã chém ra bất ngờ.
Nhưng lại hụt…
Sau đó, Vương Đằng xuất hiện xung quanh Fortes rồi lại biến mất, tạo thành từng bóng mờ, khiến hắn nhìn không kịp, cả người mơ màng, vốn không phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
“Fortes sắp thua rồi.” Nước Nhật Bản, Kana lắc đầu nói.
Gerald của nước Đại Ưng, Valeriya của nước Đại Hùng cũng lắc đầu, rõ ràng đã nhìn ra được kết cục thua trận.
“Cái tên ngu này!” Bên Bạch Đầu Ưng quốc, sắc mặt Utor khó coi, mắng thầm liên tục.
Sắc mặt mấy người Quincy cũng trầm xuống cảm thấy vô cùng bực bội.
Đây chắc chắn là đùa cợt!
Võ giả Hoa Hạ kia quá xấu xa!
Trong sân đấu, Vương Đằng thấy Fortes đã hoàn toàn mất khống chế, con mắt đỏ như máu, điên cùng bùng nổ ở đó, điên cuồng phẫn nộ gào lên, thầm biết đã ép nhiều rồi, đột nhiên bước ra, vút một viên gạch vào trong ánh kiếm vung vẩy của hắn.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Vương Đằng không hề nương tay, hết viên này đến viên khác đập bôm bốp vào mặt hắn.
Fortes bị đánh đến mơ màng, xoay vòng vòng tại chỗ, trong mắt đầy sao.
Đường đường là một cường giả cấp Chuẩn Chiến Tướng lại bị lại bị hồ đồ đến mức này, chỉ có thể nhìn Vương Đằng hung hăng ra tay.
Không bao lâu sau, mặt Fortes đã sưng như đầu heo, trên đầu nổi từng cục, cực kỳ thảm.
Dù là ai thấy cũng sẽ khen một câu tài hoa xuất chúng!
“Đủ rồi!”
Bên phía người xem của Bạch Đầu Ưng quốc chợt truyên đến tiếng hét lớn.
Vương Đằng dừng động tác lại, gạch vàng trong tay dừng cách mặt Fortes chưa đến mười centimet, sau đó quay lại nhìn về phía Utor.
“Chúng ta nhận thua!” Utor lạnh lùng nói.
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận