Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 657: Đối mặt với Bát Tí Ma tướng.

Có người nhận ngay ra sức mạnh ấy, kinh ngạc hô lên.
Vương Đằng có niệm lực tinh thần!!!
Tất cả mọi người và loài Hắc Ám đều trợn tròn mắt, nhìn thanh niên giữa trời kia.
Chỉ thấy hắn mở rộng hai cánh tay, ngọn lửa vờn quanh hắn, vô số vũ khí hội tụ đến bên hắn như dòng nước lũ, và dưới sự chỉ huy của hắn, chúng trở thành một thanh kiếm lửa vô cùng vĩ đại.
Có cái bao quanh các vị phù văn đại sư để bảo vệ họ, có cái lại tấn công loài Hắc Ám.
Khoảnh khắc này, cả thành phố Tinh Phong đều nằm trong phạm vi bao phủ bởi thác vũ khí của hắn.
Phong thái tuyệt thế biết nhường nào!
Loài Hắc Ám hoàn toàn bị nhấn chìm trong thác vũ khí ấy, trên thác vũ khí không chỉ có nguyên lực hỏa diệm mà bên trong chúng còn ẩn chứa lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, chỉ cần chạm vào loài Hắc Ám thì lửa Thanh Ngọc Lưu Ly sẽ nổ tung bên trong cơ thể chúng.
Từng con, từng con loài Hắc Ám kêu lên thảm thiết rồi rơi rụng xuống đất, có con bùng cháy ở giữa không trung và hóa thành tro chỉ trong tích tắc.
Tiếng kêu của loài Hắc Ám vang vọng khắp đất trời, không một con nào có thể chống đỡ được thác vũ khí, toàn bộ ngã xuống.
Mọi người sững sờ, há hốc miệng, yên lặng không thốt thành lời.
“Ực!”
Tiếng nuốt nước bọt chợt vang lên xung quanh.
Loài Hắc Ám tràn ngập kinh hãi nhìn Vương Đằng như thấy một loài quỷ còn giống quỷ hơn cả bọn chúng, chúng nó còn bị dọa ngược lại đây!
Hắc Yểm Ma Quân sục sôi sát ý trong lòng, ánh mắt nó nhìn chằm chằm Vương Đằng, và sát ý với hắn cũng tăng đến cực hạn… tuyệt đối không thể để thiên kiêu nhân loại này tồn tại!
Trên bầu trời, dải thác vũ khí hừng hực thiêu đốt đang chậm rãi chảy xung quanh thành phố Tinh Phong, bao phủ toàn bộ khu vực này.
Tất cả loài Hắc Ám xông vào đó đều bị thiêu đốt không thương tiếc, rơi lả tả xuống mặt đất.
Tinh thần của võ giả nhân loại tràn trề phấn chất, nhân lúc loài Hắc Ám còn đang ngây dại thì họ phát động tổng tấn công chúng.
Mặc dù mấy người Khổng Lê, Vũ Văn Hiên hãy còn trẻ, nhưng cũng là những tay dày dặn kinh nghiệm chiến đấu.
Dù họ cũng sốc trước thực lực của Vương Đằng, nhưng đã nhanh chóng ổn định tinh thần lại, tấn công càng thêm dũng mãnh như muốn chứng minh mình không thua kém Vương Đằng quá xa.
Loài Hắc Ám quanh đó tỏ ra ngơ ngác.
“??”
Những nhân loại này lên cơn à?
Cả đám đột nhiên dữ dằn thế!
Nhân loại ngu xuẩn tưởng chúng nó sợ ư?
Chúng nó không dám sớ rớ vào tên nhân loại như bật hack kia không có nghĩa là chúng sợ những nhân loại còn lại nhé.
Nhoắng cái, bè lũ loài Hắc Ám đã bùng lên sự chống trả quyết liệt.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Hai bên xông vào đâm chém nhau lần thứ hai!
Binh khí giao tranh, nguyên lực nổ đì đùng. Trong trận chiến này, có loài Hắc Ám bị giết chết, cũng có võ giả nhân loại ngã xuống.
Máu đỏ nhuộm thắm mặt đất!
Trên không trung u tối, năm vòng xoáy không gian khổng lồ từ tốn xoay tròn, hệt như tận thế.
Vương Đằng nhìn chúng với vẻ mặt nặng nề.
“Ha ha ha, chết với ta đi!”
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng cười sảng khoái và hào hùng vang lên.
Vương Đằng nhìn theo tiếng cười kia thì thấy một võ giả nhân loại bị Bát Tí Ma tướng đánh thương nặng, lồng ngực đã vỡ toác, mất một bên tay, máu me đầm đìa.
Vương Đằng đang định điều khiển dòng thác vũ khí đến tương trợ nhưng đã không kịp.
“Các vị đồng bào, ta đi trước đây, bảo trọng!”
Bùm!
Vừa dứt lời, một tiếng vang đinh tai nhức óc đã vang ra khắp chiến trường.
Hắn… tự bạo!
Vương Đằng trợn tròn mắt, đáy lòng bàng hoàng.
Đó là một võ giả cấp Chiến Tướng!!!
“Hà tướng quân!”
Khóe mắt mấy người Dương Vương như muốn rách ra, hai mắt đỏ ngầu, thét to.
Đó là một cường giả cấp Chiến Tướng ở đại lục Tinh Võ, cũng là vị võ giả nhân loại cấp Chiến Tướng đầu tiên ngã xuống trong trận chiến này.
Vì nhân loại nắm được kế hoạch của loài Hắc Ám nên đã giành được thế chủ động, thiết lập sẵn hai đại trận để tiêu diệt loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng.
Đồng thời, Vương Đằng cũng liều mình cửu tử nhất sinh, hao hết tâm sức mới giết được một sinh vật loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng.
Đáng lẽ, đó phải là một cục diện vô cùng khả quan, nhưng lại vì sự xuất hiện của Hắc Yểm Ma Quân mà thế cục đảo chiều, để rồi cuối cùng dẫn đến sự hy sinh của một võ giả nhân loại cấp Chiến Tướng.
Phải biết rằng, bất kể cường giả cấp Chiến Tướng nào cũng là tài nguyên vô giá của nhân loại, họ là tồn tại mang tính chiến lược.
Trong tình huống đặc thù, mỗi một vị cường giả cấp Chiến Tường đều đáng giá ngang một đội quân!
Nhưng hôm nay, một võ giả nhân loại cấp Chiến Tướng đã ngã xuống!
Để bồi dưỡng ra một cường giả cấp Chiến Tướng không biết phải tiêu tốn mất bao nhiêu thời gian và tài nguyên, mỗi một sự hy sinh đều là một tổn thất khổng lồ.
Nhân loại không chịu nổi nỗi tổn thất ấy!
Lúc này, tại trung tâm vụ nổ, một bóng dáng đầy vẻ chật vật lao ra, chính là con Bát Tí Ma tướng hứng trọn sát thương.
“Đồ điên!” Nó cau có chửi rủa.
Vụ nổ vừa rồi đã làm đứt hai trong số năm cánh tay còn lại của nó, hiện giờ nó chỉ còn ba cánh tay, cả người bê bết máu, trông cực kỳ khủng khiếp.
Một tia sát ý lóe lên trong mắt Vương Đằng, lại là con Bát Tí Ma tướng này, lần trước xông vào Dương thành là nó, giờ vẫn là nó.
Không ít cường giả nhân loại đã chết trong tay nó!
Nếu không phải vì hắn đang phải trấn giữ phù văn đại trận thì muốn thử sức đấu một trận với nó quá.
Vương Đằng nhận ra nguyên lực Hắc Ám của hắn tuy chưa hoàn toàn lột xác thành cấp Chiến Tướng, nhưng dường như cũng đã xảy ra một ít biến đổi mà hắn không rõ, mang lại sức chiến đấu cấp Chiến Tướng cho hắn.
Cộng thêm việc bùng nổ toàn bộ niệm lực tinh thần, hắn không tin mình không lên được cấp Chiến Tướng!
Đang mải nghĩ ngợi thì bên trên không trung lại vang lên tiếng của Hắc Yểm Ma Quân:
“Zulz, đi giết thằng nhân loại kia, trở về ta sẽ xin công lao cho ngươi!”
Vẻ mặt của Bát Tí Ma tướng cứng đờ.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn hắn sẽ xông lên, nhưng hắn đang bị thương nặng, trong tình huống này còn bắt hắn đâm đầu vào là quá nguy hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận