Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 164: Uy phong của Lưu Tinh chùy

Đùa bỡn với ta ư!
Vương Đằng cũng nghĩ trong lòng.
Tám chín phần người này chính là người đánh Độc Giác Hống bị thương. Bọn họ cho là hắn đã đi rồi, không nghĩ tới lại xui xẻo như vậy, mới từ bên trong sơn cốc đi ra đã đụng mặt.
Hiện tại, tiểu đội Chiến Hổ vừa mới trải qua một cuộc chiến ác liệt, ngay cả Lâm Chiến cũng bị thương, chiến lực toàn thân còn dư lại năm sáu phần đã coi như là rất tốt rồi.
Gặp một người có thể một mình đánh bị thương Độc Giác Hống, e là có hơi nguy hiểm.
Hơn nữa nghe giọng nói, đối phương rất có thể là người đại lục Tinh Võ.
Vương Đằng hiểu rõ phần giới thiệu bên trong cuốn sách nhỏ kia. Mặc dù đại lục Đại Tinh và Tinh Võ biểu hiện ra bên ngoài là sự hòa bình, nhưng đó là ở phương diện lớn, còn ở những phương diện nhỏ hơn, hai bên cạnh tranh hết sức kịch liệt.
Nhất là ở trên địa bàn của người ta, bất luận thế nào người Địa tinh cũng bị coi là người ngoại lai.
Nguồn tài nguyên đại lục Tinh Võ cung cấp cho các võ giả vô cùng hạn hẹp, thế hệ sau của người Địa Tinh ngày càng đông hơn, tài nguyên càng ngày lại càng khan hiếm.
Không tranh giành, chẳng lẽ chờ tài nguyên bị chiếm hết sao?
Giống như tình huống trước mắt, nếu như hai bên đụng độ, vậy thì gần như là không có con đường sống để thương lượng.
Lập tức chỉ một chữ – đánh!
Người nào thắng, tài nguyên sẽ là của người đó!
Đám người Lâm Chiến, Dương Phi và Liễu Yến liếc mắt nhìn nhau, mọi người đều ngầm hiểu, đây là quyết định cứng rắn.
Quả nhiên nghe được hắn nói giễu cợt: “Các hạ thật là ngang ngược, ngươi không giết chết được con Độc Giác Hống kia, chẳng lẽ lại không cho phép người khác giết.”
“Ha ha, thứ ta nhìn trúng đương nhiên chính là của ta, các ngươi thì tính là gì?” Người đàn ông trẻ tuổi trên lưng phi cầm cương quyết nói.
“Bớt nói nhảm đi, nếu ngươi đã muốn, có bản lĩnh thì đi xuống đoạt đi.” Lâm Chiến hừ lạnh nói.
“Không biết sống chết!”
“Tiểu Hắc, giết bọn họ!” Giọng nói của người đàn ông trên lưng phi cầm lạnh lẽo, hạ lệnh.
Kéc kéc!
Tiếng chim kêu vang lên bén nhọn, ánh mắt sắc bén nhìm chằm chằm phía dưới, hai cánh khép lại, vỗ cánh thật mạnh.
Vù!
Một cơn gió lốc nổi lên, lưỡi đao gió đan chéo, thổi quét xuống đám người phía dưới.
“Móa, lại là tinh thú hệ Phong!”
Lâm Chiến mắng to một tiếng, vội vàng giơ tấm khiên lên ngăn cản.
Mấy người Vương Đằng cũng giống như thế, vừa lui về phía sau vừa dùng tấm khiên ngăn cản.
Keng keng keng…
Lưỡi đao gió va chạm vào tấm khiên, phát ra âm thanh kim loại va chạm.
“Liễu Yến, bắn hạ hắn cho ta.”
“Dương Phi, Ngôn cẩm Minh, các ngươi yểm hộ Liễu Yến.”
“Vương Đằng, không phải là ngươi có tên bắn sao, nhanh lên, bắn hắn đi!”
Lâm Chiến hét lớn về phía mấy người.
Dương Phi và Ngôn Cẩm Minh lập tức vọt đến bên cạnh Liễu Yến, giơ tấm khiên lên che nàng ở phía sau.
Liễu Yến không nói hai lời, vác tấm khiên của mình ở phía sau, ngay sau đó gỡ súng trọng liên xuống, thông qua khe hở của hai tấm khiên bắn phá trời cao.
Thình thịch thình thịch…
Một lượng lớn đạn hợp kim bắn ra tạo thành một cơn mưa đạn, bao phủ con chim bay trên không trung.
“Lên không trung!” Bóng dáng kia hạ lệnh lần nữa.
Cánh chim hướng xuống phía dưới, sức gió tuôn ra, trực tiếp bay lên không trung, trong nháy mắt bay cao hơn mười mét.
“Đội trưởng, không bắn tới!” Sắc mặt Liễu Yến khó coi nói.
Bên kia, Vương Đằng lấy ra cung trọng hình, nhảy lên một cây đại thụ, lắp tên ngắm bắn, bộc phát toàn bộ sức mạnh, nguyên lực hệ Băng ngưng tụ ở đầu mũi tên bắn về phía phi cầm.
Đáng tiếc, vẫn không bắn tới!
“Mẹ nó, thằng nhãi này đoán chắc là chúng ta không công kích tới, mới không sợ hãi như vậy.” Lâm Chiến cắn răng nói.
“Ha ha ha, thức thời thì giao đồ ra đây, nếu không hôm nay các ngươi sẽ phải chết không có đất chôn.” âm thanh cười đắc ý lớn lối truyền xuống từ không trung.
Còn có một lượng lớn công kích bằng lưỡi đao gió theo đến.
“Chỉ bằng mấy lưỡi đao gió này mà cũng muốn làm khó bọn ta.”
“Nhãi ranh, có gan thì xuống đấu một chọi một, trốn tránh ở phía trên, có thấy mình giống kẻ hèn nhát không hả!” Lâm Chiến không cam lòng yếu thế quát lên.
“Ngươi chán sống rồi!”
Người đàn ông trẻ tuổi trên lưng phi cầm rõ ràng là bị lời nói của Lâm Chiến làm cho tức giận.
Một ống đại bác hiện ra, nhắm ngay vào đám người phía dưới.
“Ăn một pháo của ta đi!”
Ầm!
Tiếng nổ ầm vang khổng lồ chợt vang lên, từ trong miệng pháo phun ra liệt diễm, kèm theo uy thế kinh khủng đánh về phía đám người Vương Đằng.
“Con mẹ nó, pháo Hỏa Thần!”
“Mau tránh!”
Mặt Lâm Chiến xanh mét, tốc độ tăng dữ dội, vội vàng chạy như điên ra xa.
Sắc mặt của mấy người còn lại cũng đại biến, dưới chân giống như được lắp thêm bánh xe, co cẳng bỏ chạy, giống như nhìn thấy vật gì kinh khủng lắm.
Vương Đằng muốn chửi má nó trong lòng.
Tên khốn kiếp này thật ngoan độc, ngay cả loại vũ khí hạng nặng như pháo Hỏa Thần cũng dùng tới.
Đương nhiên hắn đã từng nghe qua danh tiếng của pháo Hỏa Thần. Vật này có giá thành rất đắt đỏ, uy lực kinh khủng, người bình thường đúng là không dùng nổi.
Người trên không trung kia lại tùy ý mang theo trên người. Việc này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Lúc này nói gì cũng đã muộn, nhanh chóng chạy trối chết quan trọng hơn.
Ầm!
Pháo Hỏa Thần ngưng tụ ra một đạn pháo nguyên lực cuối cùng oanh kích ở trên mặt đất, hỏa diễm phóng lên cao, mắt thường có thể thấy được sóng xung kích thổi quét qua bốn phương tám hướng.
Đám người Lâm Chiến, Vương Đằng căn bản không thể chạy đi thật xa.
Sóng xung kích khủng khiếp nhanh như tia chớp, trực tiếp đưa bọn họ lên không trung.
Vương Đằng còn chưa lo xong cho bản thân nên lúc này cũng chẳng quan tâm tới người khác.
“Thổ Nguyên thuẫn!”
Hắn tranh thủ lúc tấm thuẫn ngăn chặn trước người, đồng thời nguyên lực tuôn ra, ngưng tụ ra một tấm khiên màu vàng đất.
Nguy cơ sinh tử ngay trước mặt, trái tim đột nhiên đập nhanh, tinh thần căng thẳng, niệm lực tinh thần bắt đầu khởi động, dung nhập vào bên trong Thổ Nguyên thuẫn.
Trong nháy mắt, thế giới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Đó là do bị tiếng vang khổng lồ chấn động mất thính giác rồi!
Thuẫn chiến nát bấy!
Thổ Nguyên thuẫn chỉ giữ được khoảng ba giây, cũng từ từ sụp đổ, vỡ vụn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận