Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 959: Người phụ nữ này có độc!

Mỗi lần quay đầu, “Diêu Cát” đều sẽ cúi đầu xuống trước, giống như từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng.
Việc này khiến nàng buồn bực muốn hộc máu!
Muốn tức giận, nhưng hoàn toàn không tìm được lý do, trong lòng phát điên tới cực điểm.
Từ lúc nào tên “Diêu Cát” này lại trở nên khó chơi như vậy?
Đồng thời, trong lòng Mã Phi Phi cũng tràn đầy nghi ngờ, đủ loại suy nghĩ không ngừng chuyển động.
Không bao lâu sau, hai người tới một căn phòng đá, Mã Phi Phi lạnh lùng nói: “Lệnh bài ở trên người Hồng Bằng, ngươi lấy xuống, mở cửa ra.”
Vương Đằng không nói chuyện, làm theo y lời, lấy ra một cái lệnh bài từ trên người Hồng Bằng, quét qua một phù văn bên cạnh cửa đá, cửa đá lập tức từ từ mở ra.
Sau đó hắn ném Hồng Bằng lên giường trong phòng, muốn quay người rời đi.
“Đứng lại lại, ai cho ngươi đi.” Mã Phi Phi lạnh giọng quát.
“Không đi, ở lại với ngươi hì hì hì sao?” Vương Đằng học giọng “Diêu Cát” nói, cười tủm tỉm nói.
Mã Phi Phi ngây ra một hồi, ngay sau đó biểu cảm đột nhiên trở nên quyến rũ, đôi mắt đào hoa nhìn Vương Đằng, vươn đầu lưỡi đỏ thẫm, liếm đôi môi đỏ mọng.
“Nếu ngươi muốn, cũng không phải là không thể được!”
Vương Đằng lập tức có chút choáng váng, cái quỷ gì thế, Mã Phi Phi này ra bài không theo lẽ thường à!
Vừa nãy rõ ràng còn lộ ra vẻ mặt chán ghét hắn muốn chết, khuôn mặt kia lạnh giống như ai nợ nàng mười tỷ vậy.
Kết quả chỉ trong chớp mắt, băng tuyết tan rã, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười mị hoặc, lả lơi vô cùng.
“Người phụ nữ này không đơn giản!”
Trong lòng Vương Đằng không khỏi cảnh giác lên.
Ngay cả tấm thân của hắn bây giờ cũng dám quyến rũ, đây là dũng khí bao lớn?
Mã Phi Phi này tuyệt đối là một người tàn nhẫn!
“Sao thế, chẳng lẽ ngươi muốn làm trò trước mặt Hồng Bằng giao lưu sâu với ta một lần?” Vương Đằng không cam lòng yếu thế, liếc qua Hồng Bằng hôn mê trên giường, ý vị thâm trường cười nói.
“Như vậy không phải sao kích thích hơn sao?” Mã Phi Phi quyến rũ cười nói: “Hồng Bằng có thể đã phế, hiện tại ngươi có thể động thủ, hung hăng chà đạp ta, giày xéo ta ngay trước mặt hắn, ta… tùy ngươi xử trí, tuyệt đối không phản kháng.”
ĐMM đây đều là mấy từ táo bạo gì vậy!!!
Vương Đằng bị sợ hãi.
“CMN, ta nói sai, người phụ nữ này đâu chỉ là người tàn nhẫn, quả thật chính là người sói mà!” Cả người Vương Đằng giật lên một cái, xém chút không cầm giữ được.
Mã Phi Phi đột nhiên từng bước đi tới chỗ Vương Đằng, thân thể lung lay, khiến cho người ta mê muội.
Vương Đằng cảm giác mình nhát, không nhịn được lùi về phía sau, cổ họng bỗng chuyển động một cái.
Đệt cmn chứ, người phụ nữ này có độc!
Khó trách hai người Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, thậm chí liều sống liều chết vì nàng.
Không thể không nói, người phụ nữ này là một vưu vật, quả thật chính là hormone giống cái di động, có lực hấp dẫn chí mạng với nam nhân.
“Không phải ngươi vẫn luôn muốn có được ta sao? Sao bây giờ ngược lại lại sợ rồi, chạm vào đi nào, chỉ cần chạm vào thôi là lập tức có thể có được ta, đừng sợ…” Mã Phi Phi đến càng ngày càng gần, không ngừng dùng ngôn ngữ kích thích Vương Đằng.
Ở trong mắt nàng, lúc này Vương Đằng chỉ là một tên nhát gan, rõ ràng rất muốn có được nàng, nhưng không có lá gan, quả thật là phế vật đến cực điểm.
Nhưng như thế lại cực kỳ phù hợp với hình tượng của “Diêu Cát”.
Vương Đằng diễn đến ăn khớp vô cùng.
“Ngươi đừng tới đây, ta… ta kêu người đấy.” Vương Đằng không ngừng lùi lại, đột nhiên phía sau không còn đường lui, hắn trực tiếp tựa vào trên vách tường, lập tức biến sắc, hoảng sợ kêu lên.
“Ngươi kêu đi, kêu lớn tiếng chút, cho dù la rách cổ họng cũng sẽ không có người nào tới cứu ngươi đâu.” Mã Phi Phi bộ dáng mảnh mai, lời nói ra lại cực kỳ giống như tên lưu manh bại hoại.
“…” Vương Đằng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Đạo diễn, kịch bản này không phải cầm ngược rồi đấy chứ?
“Khụ khụ, thật ra có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống nói rõ, không cần phải như vậy, tuy dáng dấp ta có xấu một chút, nhưng cũng có theo đuổi của đời người, ta không muốn chỉ theo đuổi sự vui sướng thể xác, ta cảm thấy trước tiên chúng ta cần phải có tình cảm, sau đó lại làm những chuyện xấu hổ khác, như vậy mới tương đối tốt.” Ánh mắt Vương Đằng nghiêm túc nhìn nàng, nói.
“…” Biểu cảm trên mặt Mã Phi Phi không khỏi cứng lại, xém chút đã bị Vương Đằng buồn nôn chết.
Con mẹ nó theo đuổi của đời người!
Con mẹ nó không muốn chỉ theo đuổi sự vui sướng thể xác!
Sao ngươi không đi chết luôn đi.
Dáng dấp thế nào, trong lòng chính mình không tự hiểu lấy sao? Như vậy mà cũng xứng nói chuyện tình cảm.
Mã Phi Phi nhếch mép, cười ha ha nói: “Vậy ngươi muốn… nói chuyện tình cảm thế nào?”
“Không bằng tìm một chỗ, trước hoa dưới trăng, tâm sự lý tưởng đời người.” Vương Đằng làm ra dáng vẻ bộ say mê, nói.
“Vậy thì…”
Mặt Mã Phi Phi cười tươi như hoa, dường như muốn gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng lạnh lẽo, sát ý bắn ra.
“Trước tiên đưa ngươi đi chết!”
Một tiếng quát khẽ tự trong miệng nàng truyền ra, kình phong ác liệt quét đến, một tay nàng thành trảo, bất thình lình đâm tới cổ Vương Đằng.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chưa tới một mét, nàng bước ra một bước liền tới ngay trước mặt Vương Đằng, công kích bất thình lình như này, đổi lại là người bình thường thì hoàn toàn không có cách nào tránh đi được.
Đáng tiếc người nàng đụng phải là Vương Đằng…
Xoẹt!
Trảo kích của Mã Phi Phi vậy mà trực tiếp xuyên qua bóng dáng Vương Đằng, rơi vào trên vách tường sau lưng hắn.
“Tàn ảnh!” Sắc mặt Mã Phi Phi lúc này đại biến.
“Đã sớm đề phòng ngươi.”
Giọng Vương Đằng truyền đến từ phía sau nàng, Mã Phi Phi muốn tránh ra, nhưng đã không kịp, sau lưng truyền đến một lực lớn, đột ngột đập nàng vào vách tường.
Bốp!
Mặt Mã Phi Phi trực tiếp đụng vào trên vách tường, phát ra một tiếng trầm đục.
Chỉ nghe thôi cũng cảm giác rất đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận