Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 790: Nhân loại này có bị M không!

“Đang kết nối với thế giới giả lập, xin hãy tập trung tinh thần…”
Vương Đằng nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ của mình.
Đột nhiên, trong thức hải của hắn xuất hiện môt điểm sáng, tinh thần lập tức bị hút vào bên trong.
Ngay sau đó, Vương Đằng cảm thấy trước mắt sáng lòa, một màu trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.
Nhưng ý thức của hắn vẫn tồn tại, tinh thần lực Hoàng cảnh không phải thứ người bình thường có thể so sánh được.
Tinh thần lực từ từ kéo dài, Vương Đằng ngạc nhiên phát hiện hoàn cảnh xung quanh hết sức chân thật. Những nơi tinh thần lực đi qua, tất cả xúc cảm đều tồn tại như thực chất, hoàn toàn khác với cảm nhận khi ở trong cabin thực chiến giả lập.
Hắn mở choàng mắt, nhìn ra xung quanh.
Đập vào mắt là một con đường tĩnh lặng, hai bên đường phố là những tòa cao ốc bằng sắt thép, đồng hồ kim loại phản xạ ánh sáng chói mắt.
“Sao nào?” Lúc này, giọng Đàm Đài Tuyền chợt vang lên bên cạnh.
“Đây… chính là thế giới giả lập!” Vương Đằng kinh ngạc nói.
Nếu không biết trước đây là đâu thì hắn còn cho rằng mình đang ở trong hiện thực.
“Đúng vậy, một ngàn điểm cống hiến không lãng phí nhỉ?” Đàm Đài Tuyền cười nói.
“Chỉ bằng cảm giác chân thực này thôi đã thấy không lãng phí rồi.” Vương Đằng líu lưỡi, gật đầu, rồi lại hơi nhíu mày, hoài nghi hỏi: “Thế giới giả lập này là do chúng ta nghiên cứu ra à?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Với trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta bây giờ, ít nhất phải mất mấy trăm năm nữa mới nghiên cứu ra được.” Đàm Đài Tuyền đáp.
“Thế nó ở đâu ra?” Một suy nghĩ nảy ra trong đầu Vương Đằng, hắn bật thốt lên: “Không phải là kỹ thuật do sinh vật ngoại tinh kia mang tới đấy chứ?”
“Úi chà, thế mà bị ngươi đoán trúng rồi đó.” Đàm Đài Tuyền kinh ngạc nhìn hắn, vừa thong thả đi về phía trước vừa gật đầu nói: “Đi ra ngoài đã, vừa đi vừa nói chuyện.”
“Năm ấy sinh vật ngoại tinh rơi xuống Địa tinh, con tàu vũ trụ mà chúng lái đã bị hủy hoại phân nửa nhưng rất may một ít kỹ thuật và thiết bị bên trong vẫn còn được bảo tồn, cabin thực tế ảo này chính là một trong số đó.”
“Tàu vũ trụ!” Vương Đằng bị nội dung trong lời Đàm Đài Tuyền hấp dẫn, ánh mắt lóe sáng, tò mò hỏi: “Trông thế nào?”
“Rời khỏi đây rồi sẽ dẫn ngươi đi xem. Với quyền hạn của ta và ngươi có thể bước vào đó được.” Đàm Đài Tuyền nói.
Vương Đằng gật đầu, không hỏi nhiều nữa, cảm thán: “Xem ra khoa học kỹ thuật của sinh vật ngoại tinh đã phát triển hơn chúng ta rất nhiều rồi.”
“Đúng vậy, cho nên các nước đều rất lo lắng, thậm chí... khủng hoảng.” Đàm Đài Tuyền nhíu mày nói: “Vũ trụ quá rộng lớn, Địa tinh cũng chỉ như giọt nước trong biển cả, có lẽ là một hành tinh có sự sống nằm ở nơi hẻo lánh nhất, không ai biết được bên ngoài hệ mặt trời cụ thể ra sao.”
“Giờ lại xuất hiện sinh vật ngoại tinh toàn thân vảy giáp, vậy rất có khả năng tồn tại chủng tộc sống khác. Chúng mạnh hơn chúng ta, khoa học kỹ thuật phát triển hơn chúng ta. Địa tinh yếu ớt như một đứa trẻ sơ sinh vậy.”
“Mọi người đều rất lo lắng, nếu có một ngày những sinh mệnh ngoại tinh khác xác định được vị trí của Địa tinh, giáng xuống lần nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Vương Đằng nghe đến đó, nét mặt nghiêm trọng. Thật ra không cần nghĩ cũng biết, nếu ngày ấy đến thì e rằng Địa tinh sẽ phải đối mặt với biến cố to lớn.
Nước mất thì nhà tan!
Địa tinh là ngôi nhà của nhân loại, tất cả sinh mệnh ngoại tinh khác đều là ngoại tộc.
Không phải tộc ta, ắt có hai lòng.
Những lời này cũng không phải lo bò trắng răng.
Huống chi nhỏ yếu tất nhiên sẽ bị bắt nạt, không ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi cả.
Địa tinh bây giờ quá yếu.
“Theo tình hình hiện tại thì những chủng tộc ngoại tinh vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Địa tinh.” Vương Đằng nói.
“Vũ trụ quá rộng lớn, tạm thời chưa phát hiện cũng là chuyện bình thường.” Đàm Đài Tuyền gật đầu: “Có lẽ những sinh vật ngoại tinh bị chúng ta bắt được chỉ là kém may mắn, đi nhầm vào Địa tinh, tất cả chỉ là ngoài ý muốn.”
“Liệu trước khi rơi xuống chúng có phát tín hiệu không…” Vương Đằng không lạc quan như vậy, trong lòng nghĩ đến một khả năng bèn nói ra.
“Cũng không loại trừ khả năng này nhưng chúng ta cũng đâu còn cách nào, phải không?” Đàm Đài Tuyền bất đắc dĩ nói: “Giờ điều chúng ta có thể làm được chỉ là tìm cách nâng cao bản thân để đối phó với cường địch sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào.”
“Ầy, thế giới này đúng là ngày càng thú vị.” Vương Đằng hít sâu, cười nói.
“Ngươi còn cười được à?” Đàm Đài Tuyền lườm hắn. Ngay cả người lòng dạ rộng rãi như nàng cũng thấy nặng nề trong lòng, thế mà Vương Đằng lại vẫn cười được, nàng nghĩ mạch não của tên này thật không giống người bình thường.
Không biết là thiếu dây nào hay mọc thêm dây nào nữa?
Vương Đằng chợt phát hiện ánh mắt của Đàm Đài Tuyền là lạ, bất lực nói: “Có phải ngươi lại đang nghĩ chuyện xấu xa gì không?”
“Không.” Đàm Đài Tuyền phủ nhận luôn, sau đó mới phản ứng kịp: “Lại là sao hả? Rốt cuộc trong lòng ngươi, ta có hình tượng thế nào?”
“Thế phải hỏi bản thân ngươi rồi.” Vương Đằng nhún vai.
Đang nói chuyện, hai người rẽ ở đầu đường phía trước, ở đó xuất hiện mấy bóng người.
Hơn nữa còn có đủ loại cửa hàng. Vậy mà có người mở cửa hàng ở thế giới ảo.
“Ngạc nhiên lắm đúng không?” Đàm Đài Tuyền cười nói.
“Mở cửa hàng ở thế giới giả lập có ý nghĩa gì?” Vương Đằng buột miệng hỏi.
“Chỉ có đồ sản xuất ở thế giới giả lập mới có thể sử dụng trong thế giới giả lập, không tin ngươi thử nhìn đồng hồ của mình xem.” Đàm Đài Tuyền giải thích.
Vương Đằng cúi đầu thao tác một lát, quả nhiên phát hiện đồng hồ đã hoàn toàn biến thành vật trang trí, không thể sử dụng được, chỉ có thời gian vẫn còn chạy.
“Giờ ngươi đã biết vì sao rồi đấy.” Đàm Đài Tuyền cười nói: “Thế giới giả lập này cực kỳ rộng lớn, tuy không có chủng tộc nhân loại khác sinh sống nhưng lại tồn tại vô số tinh thú quái dị. Cường giả rèn luyện trong này có thể thăng cấp bản thân nhanh chóng, mà chiến đấu thì cần có vũ khí, vật liệu làm vũ khí đến từ chính thế giới giả lập… Giải thích hơi phức tạp chút, dù sao cũng chính là thiết lập một hệ thống giao dịch tự cung tự cấp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận