Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1155: Tuy ta không phải người, nhưng mà ngươi chó thật á!

Ta nói với ngươi là rất mạnh, ngươi lại hỏi ta mạnh cỡ nào!
Đầu óc ngươi có vấn đề đấy à!
Có điều hắn cũng nhanh chóng đáp lời: “Rất mạnh, hai chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đánh hạ được nó!”
“Nếu đã như vậy, thì ta né trước nhé, bái bai!” Vương Đằng quay người chạy mất, chỉ để lại cho đối phương một bóng lưng vô cùng phóng khoáng.
“... Mẹ nó chứ!” Võ giả ngoài hành tinh kia lại choáng váng đợt nữa.
Đạo diễn ơi, hình như sai kịch bản rồi í!
Hắn nhìn Vương Đằng biến mất trong phút chốc, tâm trí lập tức như sắp nổ tung.
Grừ!
Grừ!
Đúng lúc này, một tiếng gầm rú truyền đến từ sau lưng hắn và một cơn gió mạnh kèm theo mùi hôi thối ập đến.
“Chết tiệt!” Sắc mặt võ giả ngoài hành tinh lập tức tối sầm lại, hắn không kịp nghĩ nhiều, đã lăn lông lốc sang trái, tránh cú táp từ phía sau.
Răng rắc!
Răng rắc!
Hai tiếng giòn giã phát ra từ hai hàm răng sắc nhọn khi chúng khép lại với nhau của con chó hai đầu kia.
Nó vồ hụt, hai mắt càng thêm dữ tợn, bốn vó của nó cọ trên mặt đất, cố ghìm lại xu thế lao về phía trước, nó xoay người, chân sau bỗng đạp một cái, từ trên cao nhào xuống võ giả ngoài hành tinh.
Lúc này, võ giả ngoài hành tinh đã không màng gì đến thân phận của hắn nữa, cứ lăn tròn trên mặt đất, không còn cách nào tốt hơn nữa, chỉ đành làm thế thôi!
Hắn cũng rất bất đắc dĩ, rất tủi thân, thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Vương Đằng trong lòng.
Thế nhưng, mọi thứ đều phí công cả!
Grừ!
Con chó hai đầu gầm gừ, thân thể nó vô cùng linh hoạt, tốc độ quá nhanh, cho dù là võ giả ngoài hành tinh đang trốn tránh rất trơn tru cũng bị nó chớp lấy thời cơ.
A!
Võ giả ngoài hành tinh kêu lên đau đớn!
Xé toạc!
Cánh tay hắn lập tức bị cắn đứt, nhưng không có cảnh máu me tung tóe, cánh tay hắn trực tiếp hóa thành những đốm sáng rồi tiêu tán trong không trung.
Một cái đầu khác của con chó hai đầu lại cắn lên đùi của vị võ giả ngoài hành tinh nọ, rồi giật mạnh một phát nữa.
Xé toạc!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, cái đùi bị hất lên không trung, còn chưa kịp tiêu tán thì đã rơi vào miệng của con chó hai đầu, bị nó nuốt ực xuống.
“À Hú!” Con chó hai đầu ngẩng cao hai đầy dương dương tự đắc, phát ra tiếng rú đầy hài lòng.
Võ giả ngoài hành tinh nằm dài trên mặt đất, sau khi mất đi một cánh tay và một chân, hiện tại hắn đã sống không bằng chết, buông xuôi hết thảy.
“Chòi mẹ, thảm dữ vậy!” Lúc này, một giọng nói cách đó không xa đột nhiên vang lên.
Võ giả ngoài hành tinh ngoảnh đầu nhìn sang, chỉ thấy Vương Đằng đang ngồi xổm ở chỗ đó, nhìn hắn với ánh mắt đầy thương hại.
“Ngươi!” Võ giả ngoài hành tinh trợn tròn hai mắt, suýt nữa tức điên luôn!
Chẳng phải tên khốn này chạy rồi sao, sao giờ còn ở chỗ này? ?
“Ngại quá, ta chạy được nửa đường thì đột nhiên cảm thấy bỏ lại một mình ngươi như vậy thì không ổn cho lắm, nên ta mới quay lại nè, ai dè ngươi chẳng gắng gượng được bao lâu hết, mới đó mà đã bị con chó nhỏ kia xử đẹp rồi.” Vương Đằng gãi đầu, nói.
“... Phụt!” Võ giả ngoài hành tinh uất ức đến nỗi muốn hộc máu.
Đây là tiếng người sao?
Gì mà gắng gượng không được bao lâu!
Tên quỷ nhà ngươi giỏi thì lên đi!
Con tinh thú chó hai đầu cũng đã chú ý đến Vương Đằng, hai cái đầu nó quay lại nhìn hắn, miệng phát ra tiếng gầm gừ, răng nanh lồ lộ trông khá gớm ghiếc.
“Woa! Chó nhỏ hung ghê há!” Vương Đằng vỗ ngực, lùi về sau mấy bước.
Grừ!
Con chó hai đầu cũng khá khôn, nó nghe thấy Vương Đằng gọi nó là con chó nhỏ thì lập tức như bị chọc tức. Gầm gừ một tiếng, nó trực tiếp vứt võ giả ngoài hành tinh lại, xông thẳng đến chỗ Vương Đằng.
“Oa, woa, hung ghê ta, sợ quá đi!”
Vương Đằng bật nhảy ra sau nhưng không tránh, hai mắt hắn nhìn chằm chằm con chó hai đầu đang xông tới.
Con chó hai đầu ngoác to miệng, định cắn lên người hắn.
Bùm!
Tuy nhiên, hai cái miệng của nó đều ngoạm phải không khí, thân thể Vương Đằng đã biến mất tại chỗ.
Vẻ mặt của con chó hai đầu đột nhiên lộ ra vẻ mê man khó hiểu, nó dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng. Đột nhiên nó cảm thấy trên người nó hơi chùng xuống, bên tai truyền đến tiếng của nhân loại: “Được đấy nhé, chó nhỏ, tấm lưng dày rộng của ngươi rất thích hợp làm tọa kỵ đấy nhé!”
Grừ!
Con chó hai đầu gầm gừ tức giận, thân thể lung lay lắc mạnh, nó muốn hất Vương Đằng xuống.
“Đừng có gấp mà, chơi với ta một lúc nào.” Vương Đằng cười xấu xa.
“Grừ!”
Con chó hai đầu mặc kệ, vẫn tiếp tục rung lắc thân thể, thậm chí là hai cái đầu của nó còn uốn cong theo một biên độ hơi lố, muốn cắn trả.
“Ài, không cắn tới đâu, không cắn tới đâu!” Vương Đằng ngã ra sau để tránh bị nó cắn.
“...” Võ giả ngoài hành tinh nọ xem cảnh này đến chết lặng.
Đối phó với con chó hai đầu này… đơn giản vậy thôi hả?
Hắn không dám tin vào hai mắt mình, luôn cảm thấy hình như không chân thực lắm!
Vương Đằng chẳng làm gì cả, chỉ trốn trên lưng con chó hai đầu thế mà đã khiến cho con súc sinh này chẳng làm gì được hắn cả!
Sớm biết vậy, hắn cũng làm rồi!
“Được rồi, được rồi, đừng lắc nữa, lắc nữa là đầu của ngươi choáng luôn cho coi.” Một lát sau, Vương Đằng cất lời.
“Grừ!” Con chó hai đầu vẫn gầm gừ, nó hận không thể cắn chết Vương Đằng, nên sao có thể nghe lời hắn được.
“Ài, quả nhiên là bắt ta phải cứng rắn với ngươi.” Vương Đằng thở dài, một cục gạch vàng rực rỡ xuất hiện trong tay hắn. Không nói nhiều lời, hắn lập tức dùng nó để chào hỏi cái đầu của con chó hai đầu kia.
Tốc độ tay thật đáng sợ!
Bụp bụp bụp…
Cú đập này, làm cho con chó hai đầu ngơ luôn, não nó bị chấn động mạnh, bốn con mắt nổ cả đom đóm.
“Thân là một con chó nhỏ như vậy, sao lại hung dữ thế.” Vương Đằng vừa lẩm bẩm vừa tàn nhẫn xuống tay, hành động phải gọi là vô cùng lưu loát, trơn tru.
“Ow, a a a, aaa…” con chó hai đầu hét lên, giọng vô cùng chói tai, kẻ nghe thấy ắt buồn, kẻ nhìn thấy ắt phải rớt nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận