Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 292: Hệ thống thay đổi và trận đấu sung (2)

Đạn pháo bay đến và nổ tung cách ngay thân xe chưa đến tám mét làm cả chiếc xe thiết giáp rung lên bần bật, đất đá văng tung tóe.
“Fuck, bọn chúng cho là chúng ta dễ bắt nạt à!”
Ngôn Cẩm Minh lạnh mặt, lấy một khẩu bazooka trong hòm chứa đầy vũ khí nóng trên xe, vác nó lên vai và bắn về phía chiếc xe truy đuổi.
Thông thường, các tiểu đội võ giả đi ra ngoài đều chuẩn bị rất nhiều vũ khí nóng, chính vì chuẩn bị cho những tình huống thế này xảy ra, thế nên không đến mức không có khả năng tự vệ.
Uỳnh!
Tiếc là phát pháo của Ngôn Cẩm Minh vẫn bị đối phương né được.
Cùng lúc đó, Ngôn Cẩm Nguyệt cũng lấy một khẩu trọng liên từ trong thùng ra để yểm trợ Liễu Yến, quấy nhiễu tầm bao quát hỏa lực của đối phương.
Hai anh em họ tuy không có sở trường về vũ khí nóng, nhưng đã từng tập luyện riêng, độ chính xác vẫn phải có, không phải bắn bừa phứa loạn xạ.
Vương Đằng cũng không ngồi nhàn rỗi, lấy súng phù văn nhắm vào người lái một trong những chiếc xe, nổ súng.
Đối phương tỏ ra khinh thường, dường như rất tự tin, bẻ tay lái dễ dàng tránh khỏi đường đạn.
Nhưng ngay sau đó, biểu cảm trên khuôn mặt hắn đã cứng đờ.
Vụt!
Máu bắn ra!
Một phát trúng đầu!!
“Kỹ thuật đấu súng đến đây!” Vương Đằng tự nhủ trong lòng, khóe miệng cong lên một nụ cười bí hiểm.
Tất cả mọi người đều sốc!
Liễu Yến ngoái đầu nhìn Vương Đằng, một phát súng này đến nàng cũng không lý giải được, rõ ràng tay lái xe kia đã tránh được đường đạn, vì sao vẫn bị bắn trúng?
Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải lúc để tìm hiểu ngọn nguồn.
“Đẹp lắm, tiếp đi!” Lâm Chiến cười ha hả. Hắn không quan tâm đến những điều đó, miễn giết được kẻ địch là đủ.
Chỉ thấy chiếc xe thiết giáp mất tài xế kia mất kiểm soát lao sang một bên, người ngồi ở vị trí phó lái lạnh lùng đẩy thi thể đồng đội ra khỏi xe, giành lại quyền điều khiển tay lái.
Nhưng khoảng trống ấy đủ cho đám Vương Đằng, Liễu Yến hành động.
“Chú em Vương Đằng, chúng ta thi xem ai giết được nhiều hơn đi.” Liễu Yến vừa ngắm bắn vừa nói.
“Ok, chị Yến đã có hứng, ta đây theo đến cùng.” Vương Đằng thoải mái cười nói.
Hai người liếc nhau, gần như nổ súng cùng một lúc.
Rõ ràng Liễu Yến đang rất nghiêm túc, chiếc xe vừa bị mất tài xế hoảng loạn không tránh kịp.
Vương Đằng và Liễu Yến thừa thắng xông lên, đồng thời ngắm chuẩn người trong xe.
“Pằng Pằng” hai tiếng, dưới phát súng, hai sinh mệnh tươi sống bị cướp đi chỉ trong nháy mắt.
Trên chiếc xe kia có tổng cộng năm người, bị xử lý mất ba người, hai kẻ còn lại cũng biến sắc, không còn dám cướp tay lái mà nhảy thẳng ra khỏi xe.
Chẳng qua, điều mà chúng có thể nghĩ đến thì cớ gì Vương Đằng và Liễu Yến không thể lường tới. Hai kẻ vừa chạm đất, lại có hai tiếng súng vang lên, toàn thân họ chấn động, sau đó không dậy nữa.
Hai chiếc xe khác đuổi theo ngày càng sát nút, người ngồi trên xe nã đạn như mưa vào nhóm người Vương Đằng, tấn công từ cả hai bên trái phải.
Lâm Chiến điều khiển xe lách trái lách phải, anh em Ngôn Cẩm Minh hoàn toàn coi Liễu Yến và Vương Đằng làm tấn công chủ lực, họ phụ trách yểm trợ quấy rối địch.
Đối phương đông người, hỏa lực hung hãn. Vương Đằng và Liễu Yến chỉ có thể vừa tránh vừa nắm chắc thời cơ nổ súng.
Vụt!
Kỹ thuật đấu sủng quả nhiên lợi hại. Vương Đằng bắn ra một phát, một người trên chiếc xe bên trái không kịp kêu lên đã gục xuống xe.
Nhưng đúng lúc này, hai chiếc xe đã hình thế thế tấn công gọng kìm, mỗi người một bên xe vách ống pháo, chĩa thẳng về phía đám người Vương Đằng mà nã đạn.
“CMN, giữ chắc!”
Đồng tử Lâm Chiến co lại, miệng thốt ra tiếng chửi thề, ấn mạnh xuống nút màu đỏ trên mặt số xe.
Thùng máy bên trong xe thiết giáp rú lên một tiếng như tiếng của loài dã thú, phù văn trên xe thình lình lóe lên, tốc độ cả chiếc xe tăng vọt như bị một xung lực cực lớn đẩy về phía trước.
Hai quả đạn pháo gần như sượt qua đuôi xe thiết giáp, bắn vào chiếc đối diện.
“Mau nhảy xuống!”
Người trên hai chiếc xe nhìn thấy quả đạn pháo bay tới thì hoàn toàn ngây ra như phỗng, nhưng có người phản ứng kịp, hoảng hốt hét lên.
Người trong xe gần như nhảy xuống khỏi xe theo bản năng.
Bùm!
Bùm!
Hai chiếc xe lập tức bị hất tung lên trời.
Bên kia, Lâm Chiến đạp chân phanh, xe thiết giáp quay một cú ngoặt gấp, cày một vết cháy xém hình vòng tròn trên mặt đất rồi mới ngừng hẳn.
Sau đó hắn lập tức nhảy xuống xe, lao về phía những kẻ đó.
Liễu Yến và anh em Ngôn Cẩm Minh cũng không đợi nhắc nhở, sự ăn ý nhiều năm khiến họ biết phải làm gì tiếp theo.
Ngay sau khi Lâm Chiến xuống xe, họ cũng nối gót nhảy xuống khỏi xe, lấy vũ khí, xông về phía kẻ tập kích.
Vương Đằng cũng rút chiến kiếm theo sát.
Vô duyên vô cớ bị tấn công, là ai thì cũng nổi điên cả thôi, việc này chẳng có gì phải thương lượng cả, những kẻ này nhất định phải chết.
Đám người nhảy ra khỏi xe cũng xây xẩm mặt mày sau vụ nổ, nhưng dù sao họ cũng là võ giả, nhanh chóng khôi phục, bật lên khỏi mặt đất và xông về phía nhóm người Vương Đằng.
“Giết chúng!” Một trong đó chúng nói với giọng lạnh lùng.
Bọn họ còn lại bảy tám người, ai nấy đều rút vũ khí của mình ra, tấn công về phía đám người Vương Đằng.
“Giết!”
Lâm Chiến đã tức điên người, rút cây chiến phủ cỡ lớn sau lưng, hét to một tiếng, xông lên.
Một nhát bổ chém đứt vũ khí của một gã và bổ luôn đầu của đối phương, khiến hắn vỡ sọ, những thứ màu đỏ, trắng văng ra đầy đất.
Kể ra, đây là trận chiến đầu tiên Lâm Chiến gặp phải từ sau khi thăng lên cấp Chiến Binh tứ tinh, không ngờ lại là trong tình huống này, và đối thủ của hắn cũng yếu đến thảm thương.
Những người này, đa số đều là võ giả cấp Chiến Binh từ nhất tinh đến nhị tinh, gặp chiến phủ của Lâm Chiến như thịt cá nằm trên thớt, mặc người tàn sát.
Trong đó có hai gã võ giả cấp Chiến Binh tam tinh nhận ra Lâm Chiến mạnh nhất trong nhóm người, thế là cùng nhau bao vây hắn.
...
Bên kia, một gã võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh lao về phía Vương Đằng, nụ cười dữ tợn nở trên mặt.
Hắn đã sớm quan sát trong tiểu đội võ giả này có Vương Đằng là trẻ tuổi nhất. Huống chi họ cũng đã điều tra trong tiểu đội này có một tay tân binh mới chỉ có cấp Chiến Binh nhất tinh, không cần nghĩ cũng biết là thanh niên trước mặt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận