Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 857: Đại sư, cùng nhau tới chơi nào.

“Ồ?” Arnold hơi kinh ngạc: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói là Vương Đằng.”
“Acuro cho ta một cảm giác rất khác, người này trông rất thần bí.” Gerald trầm ngâm nói.
“Tuy nói như thế, nhưng Vương Đằng cũng không cho ta cảm giác gì quá nhiều, hai người này đụng vào nhau, chắc hẳn sẽ rất đặc sắc.” Arnold cười nói.
...
Cùng lúc đó, phía những quốc gia khác, cuộc đối thoại tương tự vậy cũng diễn ra giữa các võ giả.
Vương Đằng và Acuro đụng vào nhau, không khác gì... vua gặp vua!
Trận thi đấu này, ai thắng ai thua, khó mà nói!
Trên đấu trường, hai người cùng nhìn nhau, bầu không khí từ từ đông lại.
“Bắt đầu!”
Tư tế Thần điện vừa dứt lời, hai người đều biến mất ngay ở vị trí cũ, mạnh mẽ xông thẳng về phía đối phương.
Ầm!
Hai tay Vương Đằng cầm lấy Ma Khuyết, như đang dùng một thanh đại khảm đao chặt xuống, sức lực mạnh mẽ kinh khủng phóng ra.
Keng!
Acuro giơ gậy sắt trong tay lên đón đỡ, nhưng trong phút chốc sau, vẻ mặt hắn lại hơi đổi. Hắn cảm giác được một dòng sức mạnh vô cùng lớn đang đè ép xuống từ phía đỉnh đầu, làm cho thân thể hắn không tự chủ được mà phải hạ thấp xuống một chút.
Chỉ là lực lượng của một đòn, đã kinh khủng như vậy!
Hắn cảm thấy mình đã hơi xem thường Vương Đằng này, thực lực của đối phương còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Vương Đằng nhếch miệng cười với hắn một tiếng, thân thể xoay thành đường cong khoa trương, quét qua một cước, đánh thẳng một đòn vào huyệt thái dương của đối phương.
Đạo sát phạt, đơn giản, trực tiếp, tàn nhẫn…
Vương Đằng không nương tay chút nào, vừa ra tay đã đánh đòn tàn nhẫn nhất, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng, không có chút nhân từ.
Trong lúc vội vàng, Acuro chỉ có thể giơ cánh tay lên, dùng khuỷu tay miễn cưỡng cản lại một cước này của Vương Đằng.
Nhưng cả người hắn vẫn bị đánh bật ra xa mười mấy mét, hai chân cọ ra một vệt đen thật dài trên mặt đất.
“Mạnh thật!” Mọi người lặng ngắt như tờ.
Vương Đằng chưa từng sợ bất kỳ ai khi vật lộn gần người, hắn mang trong mình nhiều loại thể chất mạnh mẽ, hơn nữa lại tu luyện các loại công pháp luyện thể mạnh mẽ vô cùng như “Lôi Đình thân”, “Cổ Thần thân”. Võ giả cùng giai hoàn toàn không thể so với hắn.
Cho nên hắn mới có thể vượt giai chiến đấu với những thiên tài đứng đầu các nước như Acuro, Tô An , hơn nữa còn không hề yếu kém lép vế.
Sức mạnh của hắn là không thể nghi ngờ!
Lúc này, Acuro bị Vương Đằng đá trúng một phát, cơ thể lùi lại rất xa mới đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của hắn hơi híp lại, một phát vừa nãy, sức lực rất mạnh, làm khuỷu tay của hắn có cảm giác hơi đau, thậm chí xương cốt cũng sinh ra chấn động.
Nếu không dùng nguyên lực bảo vệ kịp thời, đánh tan lực lượng mạnh mẽ xâm nhập trong cơ thể kia, e rằng xương cốt của hắn đã bị đánh gãy tại chỗ.
Acuro vung tay áo lên, lấy công làm thủ, đột nhiên đạp chân xuống đất.
Ầm!
Mặt đất bị đạp vỡ, hiện ra vết nứt.
Một luồng khí kình truyền ra bốn phía, người đã biến mất trong nguyên lực, trực tiếp nổ bắn về hướng Vương Đằng.
Ngọn lửa màu đỏ thẫm phun ra từ trong người hắn, bao phủ toàn thân, nơi đi qua kéo ra một cái đuôi lửa thật dài, tựa như một con rồng lửa lớn!
Nhiệt độ cao nóng hầm hập thổi quét ra bốn phía.
Vương Đằng đứng thẳng ở nơi xa. Hắn cảm nhận được độ nóng hầm hập đang đánh tới trước mặt kia, ngọn lửa xen lẫn trong kình phong xẹt qua từ bên má Vương Đằng.
Bóng dáng của Acuro chẳng mấy chốc đã đến, hắn đấm ra một phát, đánh úp về phía đầu của Vương Đằng.
Ầm!
Song quyền mang theo ngọn lửa đó có uy lực dũng mãnh, làm cho không khí cũng nảy sinh ra tiếng nổ. Nhiệt độ cao cực nóng khiến không khí bốn phía nổi lên từng gợn sóng cuồn cuộn.
Nếu là võ giả tầm thường, bị ngọn lửa cực nóng này đâm vào người, e rằng sẽ lập tức bị thương.
Suy cho cùng, nguyên lực hoả diễm của Acuro không phải nguyên lực hệ Hỏa bình thường, mà là nguyên lực Tinh Thần, từ bản chất đã vượt qua nguyên lực hệ Hỏa bình thường mấy lần.
Nhưng ngọn lửa này lại không làm Vương Đằng bị thương được, hắn chẳng những mang nguyên lực Tinh Thần hệ Hỏa trên người, hơn nữa còn có loại lửa của thiên địa là lửa Thanh Ngọc Lưu Ly phòng thân, muốn dùng sức mạnh của ngọn lửa làm hắn bị thương, quả là chuyện viển vông.
Lúc này trên người hắn cũng bốc lên một đốm lửa màu xanh, cả người đắm chìm trong ngọn lửa, song quyền va chạm với quyền của Acuro.
Ầm ầm ầm!
Sức mạnh đáng sợ tiết ra.
Bát Cực Ma công!
Lôi Đình thân!
Hai loại công pháp cùng mở ra, hoa văn đen như mực trải rộng toàn thân Vương Đằng, sấm sét lập lòe bên ngoài thân thể hắn, nhưng tất cả đặc trưng này đều ẩn nấp trong ngọn lửa, người ngoài hoàn toàn không nhìn thấy.
Vương Đằng vận dụng “Quyền pháp Ngũ Hành” mình tự nghĩ ra, quyền ý Ngũ Hành thay nhau ra trận, gần như bị hắn chơi thành một đóa hoa.
“Đây là quyền pháp gì?”
Đôi mắt Acuro lóe lên chút kinh hãi, quyền pháp này quả thật quá khó chơi, biến ảo đa đoan, khiến người ta khó mà đoán được.
Hơn nữa, hắn cảm giác được, khi Vương Đằng vừa mới vận dụng quyền pháp, cũng không quá thuần thục.
Nhưng theo trận chiến đấu với hắn, Vương Đằng thi triển bộ quyền pháp này càng ngày càng tùy tâm tùy ý, quyền pháp thay đổi cực kỳ mượt mà, không hề có cảm giác trì trệ tắc nghẽn.
Vương Đằng đang dùng hắn để tôi luyện quyền pháp!
Acuro lập tức bừng tỉnh, sắc mặt trở nên hơi khó coi, cho dù với tâm cảnh tu phật nhiều năm, hắn cũng không nhịn được cơn tức.
Thằng nhóc này thật là khinh người quá đáng!
Vương Đằng trông dáng vẻ của hắn thì lập tức hiểu ngay, ý đồ của chính mình bị nhìn ra rồi.
Việc này cũng không khỏi hơi xấu hổ.
Giống như lúc đang abc xyz với cô gái đẹp nào đó thì đột nhiên thằng chồng nàng về, sau đó hai người thâm tình nhìn nhau…
Mà thường thường vào lúc này, người chồng của cô gái đẹp đó chắc chắn muốn chém chết hắn.
Hành động của Acuro đã chứng minh điều này. Công kích của hắn lập tức trở nên càng hung mãnh hơn, giống như cuồng phong bão táp, bắn phá Vương Đằng, hận không thể đấm chết hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận