Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1021: Sao băng rơi.

Với nguyên lực kịch độc của nó, ngay cả tinh thú cấp Lãnh Chúa trung vị cũng không dám trêu chọc nó.
Những thứ nó sợ hãi thật sự không nhiều lắm, nó cũng không tin là quanh đây có thứ gì có thể đe dọa được tính mạng nó.
Vậy nên… mới nãy có thể là ảo giác thôi!
Con rết cấp Lãnh Chúa nghĩ vậy, nó ra khỏi hang động, đủng đỉnh bò về phía xác mười con tinh thú, lũ rết xung quanh đều dạt ra cho nó đi.
Rất nhanh, nó phát hiện dường như không có nguy hiểm nào mới cho phép bầy rết được đánh chén.
Lũ rết đã không thể chờ đợi thêm, chúng xông vào xâu xé máu thịt tinh thú.
Bốn bề lập tức vang lên tiếng cắn xé xương thịt, vô cùng kinh khủng trong màn đêm yên tĩnh này.
Lúc này, con rết cấp Lãnh Chúa cũng không chần chừ thêm nữa, chiếm một con tinh thú để ăn một mình.
Vương Đằng trông thấy cảnh tượng này thì gương mặt không khỏi nở một nụ cười, ăn đi, nốc đi, ăn cho no nê bữa tiệc này cũng là lúc các ngươi về chầu tổ tiên đấy.
Bầy rết có số lượng không ít, hơn mười con tinh thú to lớn nhanh chóng bị chén bay.
Sau đó chúng thỏa mãn nằm ườn ra đất, tắm mình trong ánh trắng bắt đầu tu luyện.
Khung cảnh này mới êm đềm và đẹp đẽ làm sao!
Suýt nữa đã khiến Vương Đằng không nỡ lòng nào ra tay, may mà ý chí của hắn vững vàng, đã nói sẽ làm thịt chúng thì chắc chắn sẽ làm thịt chúng.
Đúng lúc này, lũ rết vốn đang vô cùng yên lặng đột nhiên xôn xao cả lên, những con rết phát ra tiếng rin rít đáng sợ.
Nhất là con tinh thú cấp Lãnh Chúa kia, giọng nó chứa đầy sự tức giận, nó phun ra tiếng người: “Là ai? Ai đã ám hại chúng ta?”
“Ngon rồi!” Một nụ cười như hồ ly nở trên khuôn mặt Vương Đằng khi hắn thập thò nhìn xuống.
Của biếu không làm sao lại thiếu gia vị cơ chứ!
Khờ thế!
Bên trong xác tinh thú được hắn tẩm thêm không ít thuốc làm cơ thể chúng bủn rủn mất sức.
Nên nhớ Vương Đằng là độc sư cao cấp, loại thuốc kia được hắn điều chế hoàn toàn không màu không vị, người bình thường không thể phát hiện ra!
Lũ rết ngốc nghếch này lại càng không thể phát hiện ra được.
Con rết cấp Lãnh Chúa nổi khùng, đứng dưới rít lên lồng lộn.
Nhưng nó nhận ra cơ thể mình dần dần mất sức, may nó là cấp Lãnh Chúa nên vẫn có thể chống chịu được một lúc, chứ không nằm vật luôn như những con rết khác.
Nhưng nó biết rằng nếu cứ như vậy thì kiểu gì cũng sẽ rơi vào cảnh không thể cử động.
Tuy nó không cam lòng, nhưng cũng không dám dừng lại, nó lập tức bò nhanh về phía hang động hòng trốn xuống dưới lòng đất.
Chỉ cần chui vào hang ổ dưới lòng đất là không có mấy loài tinh thú có thể tìm được nó.
“Định chạy à!”
Vương Đằng biết không thể chờ đợi thêm, mỡ dâng đến mồm sao có thể để nó chuồn mất, thế là hắn lộ diện, lao xuống chém giết.
Đồng thời, Tiểu Bạch và Thiết Giáp Viêm Hạt cũng được hắn thả ra.
“Chúng bay đâu, đại khai sát giới!”
Vương Đằng cười hô hố, hô lên.
“Nhân loại!”
Con rết cấp Lãnh Chúa giật mình kinh hãi, nó vô cùng phẫn nộ trong lòng nhưng vẫn hành động lý trí, nó liều mình kháng cự lại dược tính của thuốc trong cơ thể, tăng nhanh tốc độ xông thẳng vào hang.
Uỳnh!
Vương Đằng vung tay lên, một chiếc phi đao bắn ra dưới sự khống chế của niệm lực tinh thần, nhoắng cái xuất hiện trên đầu con rết cấp Lãnh Chúa.
“Chết tiệt!” Con rết cấp Lãnh Chúa hoảng hốt, tốc độ của phi đao quá nhanh khiến nó không phản ứng kịp, chỉ có thể co rúm cơ thể lại, sau đó đột ngột ưỡn lên, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của phi đao.
Ầm ầm!
Chiếc phi đao cắm vào mặt đất, nổ thành một cái lỗ sâu.
Con rết cấp Lãnh Chúa thấy vậy thì sợ đến mức hồn phi phách tán, sợ đến nỗi cắm đầu chạy tứ tung.
Nhưng bên trong đống bụi mù phía sau, chiếc phi đao lại bay lên không trung, đuổi theo nó.
Vút vút vút…
Tiếng xé gió truyền đến, con rết cấp Lãnh Chúa tránh trái né phải, chật vật vô cùng, nhưng vẫn tránh được rất nhiều công kích.
“Chẳng nhẽ con rết này luyện né đạn thần chưởng hả?” Vương Đằng ra vẻ kỳ lạ, lẩm bẩm nói.
Mỗi lần trông thấy con rết cấp Lãnh Chúa oằn người né tránh được công kích phi đao là hắn lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết rằng công kích phi đao của hắn tăng theo tốc độ, rất ít tồn tại có thể trốn tránh được, không ngờ sức bật mỗi khi con rết này ườn người lại mạnh như thế.
Nhưng phương pháp tránh né này thật sự lạ lùng đến mức khiến người ta trông thấy phải bật cười.
Đường đường là tinh thú cấp Lãnh Chúa lại luyện ra chiêu tránh né thành thần như thế, kể cũng đỉnh!
Nhưng nhìn một lúc thì Vương Đằng cũng tìm ra quy luật, lúc này, hắn lấy ra một thanh trường cung từ trong nhẫn không gian, kéo căng dây cung.
Ngay lập tức, một mũi tên ánh sáng ngưng tụ từ nguyên lực xuất hiện trên thanh trường cung.
Cực Quang Thánh tiễn!
Đây là chiến kỹ Thiến giai lấy được từ thánh kỵ sĩ cung Nhân Mã, giờ rốt cuộc cũng phát huy công dụng.
Vương Đằng vừa khống chế phi đao tấn công con rết cấp Lãnh Chúa, vừa ngắm cung về một hướng.
Rầm!
Phi đao đâm xuống, lại thất bại.
Con rết cấp Lãnh Chúa lại dựa vào chiêu né đạn thần chưởng để tránh đòn tấn công trí mạng này, hơn nữa cũng đã rất gần hang động rồi, có thể lập tức chui vào hang.
Thâm tâm nó mừng rỡ, cảm thấy mình sắp được cứu rồi.
Nhưng đúng lúc này, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm hiện lên trong lòng nó.
Viu!
Một tiếng xé gió nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện vang lên ngay khoảng không trước mặt nó.
Đồng tử con rết cấp Lãnh Chúa co rúm lại khi nhìn thấy một mũi tên ánh sáng đang bay thẳng về phía mình, nó muốn né tránh nhưng cơ thể nó vẫn còn trong trạng thái oằn người, hơn nữa lại vừa nẩy lên đúng vào chỗ mà mũi tên ánh sáng sắp cắm xuống.
Phập!
Một tiếng vang nho nhỏ, mũi tên ánh sáng bắn trúng cơ thể con rết cấp Lãnh Chúa, sau đó đột ngột nổ tung, máu bắn lên tung tóe, gần như chia đôi cơ thể nó.
Công kích phi đao cũng tới ngay sau đó, đâm lên người nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận