Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 670: Tên sẽ được khắc ghi.

“Tới đi, một kích cuối cùng, hoặc ngươi chết hoặc ta sống!”
Vẻ tàn nhẫn hiện lên trong mắt hắn, niệm lực tinh thần quét qua, bốn con cự thú Lôi Đình hóa thành lôi quang dung nhập vào bên trong cột sáng lôi đình.
Ầm ầm!
Kích thước cột sáng lôi đình tăng gấp đôi, nó mạnh mẽ đè xuống.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Hắc Yểm Ma Quân trở tay không kịp, nó không ngờ rằng Vương Đằng còn chưa dùng hết thực lực.
Uỳnh uỳnh!
Cột sáng màu đen sụp đổ, sau đó ánh chớp lập tức bao phủ Hắc Yểm Ma Quân!
“Không!” Vô số khuôn mặt trên cơ thể của Hắc Yểm Ma phát ra tiếng gầm thét thê lương.
Ầm ầm ầm!
Giữa ánh chớp lóng lánh, tiếng gầm thét chói tai của Hắc Yểm Ma Quân đột nhiên ngừng lại, thân hình như núi thịt chìm vào trong sấm sét.
Kình khí kinh khủng quét ra.
Đám đông không ngừng lùi lại, khó mà chống đỡ được đợt sóng xung kích kinh khủng này, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào lôi quang trước mặt, chờ đợi kết quả cuối cùng xuất hiện.
Cột thu lôi ở giữa cũng sắp sụp đổ, đã văng tung toé khắp bốn phía. Cây cột vững chãi chỉ còn lại một nửa thể tích đang chống đỡ nhưng vẫn ương ngạnh không chịu đổ xuống.
Vương Đằng đang đứng trên cột thu lôi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đầy máu tươi. Hắn không ngừng thở hổn hển, ánh mắt cũng dán chặt vào lôi quang trước mặt.
Hắn đã đạt tới cực hạn, nếu vẫn không thể giết chết Hắc Yểm Ma Quân, vậy thì thật sự không có cách nào nữa!
Bỗng nhiên, hắn nhíu mày, ánh mắt đảo khắp bốn phía, rồi biến sắc.
Sức mạnh va chạm giữa hai bên kinh khủng đến mức không gian xung quanh bị vỡ vụn vài nơi, từng khe nứt xuất hiện ở bốn phía, lộ ra hư vô đen tối và sâu thẳm phía sau.
Ngay từ khi hai cột sáng va chạm, không gian xung quanh vốn đã không ổn định, sau khi va chạm, không gian hoàn toàn vỡ vụn.
Bản thân Vương Đằng có thiên phú không gian, bởi vậy hắn biết rõ vết nứt không gian xuất hiện ngoài ý muốn này cực kỳ không ổn định và rất nguy hiểm. Nếu chẳng may bị nó cắt đứt thì dù có là người mạnh đến đâu cũng không ai có thể ngăn cản được.
Huống gì bây giờ hắn đang bị thương nặng, nguyên lực trong cơ thể cũng ít ỏi, muốn chống đỡ lại càng không thể.
Thế nhưng lực lôi đình gần đó vẫn đang cuồng bạo, nếu không đến gần, căn bản không thể phát hiện được sự tồn tại của vết nứt không gian.
Vì vậy, đám người Đàm Đài Tuyền ở đằng xa không hề biết tình hình của Vương Đằng lúc này.
Hơn nữa, bọn họ cũng không thể đến gần khu vực xung quanh, nếu không họ đã đến hỗ trợ Vương Đằng từ lâu rồi.
Một lát sau, ánh chớp bắt đầu tiêu tán, lực lôi đình cuồng bạo xung quanh cuối cùng cũng chậm rãi bình ổn lại.
Vương Đằng nhìn về phía trước.
Những người khác cũng nhìn về vị trí mà Hắc Yểm Ma Quân ở đó.
“Chết rồi?”
“Chết rồi!”
“Hắc Yểm Ma Quân chết rồi!”
Phía trước trống không, và cơ thể núi thịt đáng sợ của Hắc Yểm Ma Quân cũng không nhìn thấy nữa.
Tất cả đều đã biến mất!
Làn khói đen kỳ lạ có thể tái hợp cơ thể của Hắc Yểm Ma Quân đã không xuất hiện nữa.
Cường giả cấp Chiến Tướng vội vàng chạy tới, cẩn thận dò la vài lần trong bán kính một trăm mét cũng không nhận thấy bất kỳ dao động nào thuộc về nguyên lực của Hắc Yểm Ma Quân.
Hắc Yểm Ma Quân thật sự... Chết rồi!
Tuy rằng rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thật ngay trước mắt, Hắc Yểm Ma Quân quả thật đã bị Vương Đằng giết chết!
Trên chiến trường, sau thời gian im lặng ngắn ngủi, đám đông cuối cùng cũng vỡ òa trong tiếng hoan hô.
Chuyển bại thành thắng!
Sống sót sau tai nạn!
Chỉ những ai đã tự mình trải nghiệm mới có thể thực sự hiểu được cảm giác đó!
Tất cả mọi người hoan hô, nói cười,… khuôn mặt đẫm máu bỗng nhiên rơi lệ.
Da ngựa bọc thây!
Máu vẩy chiến trường!
Đây vốn là số phận của một người lính, cho dù là võ giả cũng giống như vậy, nhưng tận mắt chứng kiến đồng đội ngã xuống, dù họ đã quen nhìn cái chết nhưng lòng vẫn tràn ngập đau buồn như cũ.
Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, cơn mỏi mệt xông lên đầu. Hắn đã quá mệt mỏi!
Nhưng cảm giác còn sống thật tuyệt!
Hắn nghĩ như vậy, và mỉm cười.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lại, năm hành lang không gian trên bầu trời chậm rãi khép lại như không cam lòng, cho đến khi chúng biến mất hoàn toàn.
Mây đen tan hết, một tia sáng chiếu rọi xuống mặt đất!
Chiến tranh, kết thúc!
Goring, Kaier và các phù văn đại sư khác, cùng các cường giả cấp Chiến Tướng Đàm Đài Tuyền, Dương Vương, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Đằng, trong ánh mắt có vui mừng, tán thưởng, thậm chí là ngạc nhiên…
Đúng lúc này, phía dưới vang lên những tiếng la hét.
“Vương Đằng!”
“Vương Đằng!”
“Vương Đằng!”
...
Tất cả mọi người đều hô vang tên của Vương Đằng. Trong trận chiến này, hắn là người ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt mọi người thoát khỏi nguy cơ diệt vong, ai ai cũng cảm kích, đáy lòng càng không khỏi dâng lên sự kính nể.
Người trẻ tuổi này chính là thiên kiêu đương thời!
Không ai có thể so sánh được!
Đây là một loại ghi nhận xuất phát từ đáy lòng, bất kể là đại lục Tinh Võ hay Địa tinh, tất cả mọi người đều bị ấn tượng và cảm phục trước tư thế oai hùng đó!
Lúc này, kể cả khi bóng dáng trẻ tuổi kia mệt mỏi đến mức hơi còng xuống, trên người cũng bê bết máu, vô cùng chật vật.
Nhưng trong mắt mọi người, hắn vẫn vô cùng cao lớn, hào quang chói mắt, lấn át tất cả mọi người.
Vết máu kia là tượng trưng cho huy hoàng, cũng đại biểu cho chiến tích của hắn!
Sau trận chiến này, tên của Vương Đằng sẽ được khắc ghi!
Vương Đằng nghe thấy tiếng hô vang của mọi người, hơi sững sờ, không khỏi cúi đầu nhìn xuống.
Khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người, một nụ cười dần hiện trên khuôn mặt hắn.
Xem ra những vết thương này không phải là vô ích!
Hư danh với hắn như mây bay, nhưng có thể nhìn thấy nhiều người sống sót như vậy lại khiến hắn cảm thấy vui sướng.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều!
Trước kia hắn khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ, có vẻ hắn đã hiểu một chút rồi …
“Đi thôi, đi xuống nghênh đón tiếng reo hò của mọi người!” Đạm Đài Tuyền nhìn hắn, cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận