Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 445: Bát Cực Ma công!

Mọi người lập tức nhìn về phía Vương Đằng với vẻ mặt kỳ quái.
Bát Tí Ma tướng kia rốt cuộc hận hắn đến mức nào!
Không điểm danh nhiều cường giả cấp Chiến Tướng như vậy, hết lần này tới lần khác, hắn lại điểm danh Vương Đằng.
“...” Vương Đằng mmp trong lòng!
Thù bao lớn? Oán bao lớn? Có cần nhớ rõ ràng như vậy sao?
Thật là hẹp hòi!
Hắn đường đường là cường giả cấp Chiến Tướng, mà chẳng có chút phong phạm cường giả nào.
Vương Đằng đầy mặt vô tội, trong lòng lại rất bất đắc dĩ. Nếu có thể, hắn chắc chắn sẽ giữ Bát Tí Ma tướng lại, diệt cỏ tận gốc, mà không phải để hắn mang oán hận rời đi.
“Đồ đệ mồm mép của ta, bị cường giả cấp Chiến Tướng nhớ thương, cảm giác thế nào?” Đàm Đài Tuyền đi tới bên cạnh Vương Đằng, khoát tay lên bờ vai của hắn, cười xấu xa nói.
Tiếu Nam Phong có chút cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn hắn.
Xứng đáng!
Thắng nhóc ngươi không phải rất có khả năng sao? Bị một cường giả cấp Chiến Tướng nhớ thương, xem ngươi còn có thể ngủ ngon mấy ngày.
Thân Đồ Hùng mới nhìn thấy Vương Đằng lần đầu tiên, cũng không hiểu rõ hắn, nhưng đã vừa nghe nói về chuyện Vương Đằng dùng trận pháp hành hạ Bát Tí Ma tướng từ đám người, cảm thấy thật không chân thực, mà lúc này thấy hắn bị Bát Tí Ma tướng nhớ thương, lại có chút đồng tình hắn.
Dù sao dưới tình huống trận pháp này được Goring bố trí hơn nửa mới được Vương Đằng tiếp nhận, hoàn thành, thật sự để hắn làm, hắn chưa chắc có thể bố trí thuận lợi được.
Hơn nữa, thực lực của Vương Đằng thật sự quá thấp, so với cấp Chiến Tướng, giống như sâu kiến và người khổng lồ, nếu lại đụng phải Bát Tí Ma tướng, thì coi như xui tám đời rồi.
Nhưng Vương Đằng lại lộ vẻ bình tĩnh nói: “Không có cảm giác gì, lần sau lại đụng phải, có lẽ hắn vẫn bị ta hành hạ đâu.”
Mấy đại lão cấp Chiến Tướng không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.
Giọng điệu của thằng nhóc này thật lớn!
“Ngươi lại thật dám nói, không sợ gió lớn cắt đau đầu lưỡi.” Tiếu Nam Phong cười khinh thường, nói.
“Khà khà, người thiếu niên tự phụ một chút, cũng không có gì.” Thân Đồ Hùng hơi kinh ngạc, cười khẽ, nói.
Đàm Đài Tuyền liếc Tiếu Nam Phong, vỗ vỗ bả vai Vương Đằng, nói như có ý riêng: “Có chí khí, sau này chém Bát Tí Ma tộc Zulz kia, cho một vài người xem thật kỹ.”
“Ừm.” Vương Đằng gật đầu đầy chắn chắn, chưa từng nhìn Tiếu Nam Phong một lần.
Lông mày Tiếu Nam Phong nhảy lên. Hắn bị hai cô trò kẻ xướng người hoạ này chọc tức đến lòng dạ khó chịu, trong lòng vô cùng phiền muộn.
...
“Giết!”
Tiếng hô giết phía dưới lập tức rung trời.
Người của ba bên quân chi viện rốt cục đuổi tới Dương thành, triển khai chém giết loài Hắc Ám còn lại.
Bàn tay lớn chống trời kia chỉ cứu Bát Tí Ma tướng Zulz và Metis đi, loài Hắc Ám còn lại đều bị để lại.
Vết nứt không gian trên bầu trời nhanh chóng khép lại, một vài loài Hắc Ám cấp cao thấy Bát Tí ma sắp rời đi, đã sớm tới tấp phóng đến vết nứt không gian.
Mà giờ phút này, chúng lại gặp đông đảo quân chi viện, khí thế hùng hổ, sắc mặt càng tái mét, càng đẩy nhanh tốc độ phóng tới vết nứt không gian.
“Muốn đi!”
Sắc mặt đám người Dương Vương, Thân Đồ Hùng lạnh như băng, họ chặn đường những loài Hắc Ám cấp cao kia.
Nhân tộc tổn thất nặng nề, bọn họ há có thể cho phép những loài Hắc Ám này rời đi dễ dàng, ắt phải giữ chúng lại Dương thành chôn cùng những võ giả Nhân tộc đã chết đi kia.
Trước mặt cường giả cấp Chiến Tướng, võ giả cấp Chiến Binh nhỏ yếu như cặn bã, chênh lệch giống như một con hào, phảng phất như lạch trời, căn bản không có cách nào vượt qua.
“Không!”
Loài Hắc Ám cấp cao kêu to, trơ mắt nhìn xem vết nứt không gian hoàn toàn khép lại, tràn đầy tuyệt vọng.
Những loài Hắc Ám cấp cao kia hoàn toàn không ngăn được sự tấn công của mấy vị cường giả cấp Chiến Tướng, vẻn vẹn một đòn, bọn chúng đã lâm trận bỏ mình, bị đập thành bùn nhão, rơi xuống mặt đất.
Ầm!
Sau đó cường giả cấp Chiến Tướng gia nhập trận chiến đấu phía dưới, số lớn loài Hắc Ám bị giết sạch gần như không còn…
Vương Đằng đứng trên bầu trời, ánh mắt quét qua bốn phía, lượng lớn bong bóng thuộc tính nổi lơ lửng, làm hắn hoa mắt.
“Rốt cục có thể nhặt một đợt thuộc tính thoải mái!” Vương Đằng thở dài một hơi, mặc dù toàn thân mỏi mệt, nhưng đối mặt nhiều bong bóng thuộc tính như vậy, hắn lại cảm giác phấn chấn.
Niệm lực tinh thần quét qua!
Nhặt!
‘Không gian x230’
‘Không gian x180’
‘Không gian x310’
...
Vừa rồi bàn tay lớn chọc trời xuất hiện, đè ép vết nứt không gian, vỡ nát không gian, lượng lớn mảnh vỡ không gian hóa thành thuộc tính không gian rơi xuống.
Vương Đằng đều nhặt, thu về rất nhiều.
‘Không gian’: 2310/10000
Vương Đằng nhìn sự thay đổi của thuộc tính không gian trên giao diện thuộc tính, khóe miệng không nhịn được điên cuồng cong lên. Lúc này, thiên phú không gian tăng lên gần một phần tư, khoảng cách như thế, có thể nói là vô cùng lớn.
Hắn cảm thấy cảm ứng không gian của mình trở nên cực kì nhạy cảm, có thể nhẹ nhõm vận dụng một vài thủ đoạn không gian. E là đây sẽ thành át chủ bài lớn nhất của hắn.
Vương Đằng nhặt xong thuộc tính không gian, mắt sáng lên, tìm bong bóng thuộc tính Bát Tí Ma tướng rơi xuống.
Trong tất cả loài Hắc Ám ở đây, chỉ Bát Tí Ma tướng có cảnh giới cao nhất, bong bóng thuộc tính hắn rơi xuống tất nhiên muốn hơn xa tất cả những con khác.
Hắn nhìn về phía nơi Bát Tí Ma tướng vừa bị tấn công bằng trận pháp, quả nhiên thấy có mấy bong bóng thuộc tính lớn lẳng lặng nổi lơ lửng.
‘Nguyên lực Hắc Ám x450’
‘Nguyên lực Hắc Ám x360’
‘Thiên phú Hắc Ám cao cấp x30’
‘Bát Cực Ma công x1’
‘Nguyên lực Hắc Ám x410’
...
Có mấy bong bóng thuộc tính đã thành màu đen nhạt, Vương Đằng vội vàng nhặt nhanh, sau đó mở to mắt.
Lời lớn rồi!
Không hổ là cường giả cấp Chiến Tướng, bong bóng thuộc tính hắn rơi xuống đầy đặn như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận