Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 434: Nói dối, ta chỉ giết có một người thôi

Là hắn làm thì hắn nhận, không phải hắn làm thì tuyệt đối không nhận.
Tại hạ Vương Đằng, trước nay luôn là một người có nguyên tắc.”
“Mả cha mi!” Diêu Hồng Thọ giận đến run cả người: “Ngươi cho rằng ta không biết là ngươi giúp con tiện nhân Lý Tuyết Dung kia giết Diêu Dục con ta à? Ngươi cũng có phần, ta giết ngươi trước rồi giết con tiện nhân kia sau.”
“Ặc…” Bị vạch trần thẳng mặt, Vương Đằng ngượng ngùng gãi đầu, chân thành nói: “Thật ra chắc gì ngươi đã giết được ta.”
“Ta thừa nhận ngươi là thiên tài, thực lực rất mạnh, trước đó có thể ngăn cản được một chiêu của ta, thật sự khiến người khác phải kinh ngạc. Nhưng ngươi cho rằng đó là thực lực chân chính của ta sao? Nếu không có mấy lão già kia che chở, ngươi cho rằng mình có thể sống đến bây giờ chắc?” Diêu Hồng Thọ giễu cợt, siết chặt nắm tay, cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể, say mê nói: “Huống chi bây giờ ta đã mạnh hơn rất nhiều rồi.”
Vương Đằng nheo mắt lại. Không thể không thừa nhận, sau khi hắc hóa, Diêu Hồng Thọ thật sự đã mạnh lên rất nhiều. Vừa rồi Diêu Hồng Thọ đánh lén trong tối, hắn không thể kịp thời phát hiện.
Nếu không có thiên phú không gian trong người thì lúc đó hắn đã trọng thương rồi.
“Diêu Hồng Thọ!”
Lúc này, trên không trung vang lên tiếng gầm giận dữ, tiếng xé gió theo sát phía sau.
Mấy bóng người bay tới từ đằng xa, chính là mấy gia chủ thế gia của Dương thành, đều gầm lên với Diêu Hồng Thọ.
“Diêu Hồng Thọ! Ngươi còn mặt mũi xuất hiện à?”
“Tên tội nhân này!”
...
“A… Ha ha ha.” Diêu Hồng Thọ cúi đầu, miệng phát ra tiếng cười quỷ dị.
Sau đó ngẩng phắt đầu, nét mặt dữ tợn, mắt lóe lên ánh sáng đỏ.
“Trách ta?”
“Các ngươi không để cho ta đường sống, ta cũng sẽ khiến các ngươi không được sống tử tế.”
“Các ngươi đều phải chôn cùng ta.”
Hắn gào lên, cả người trở nên điên loạn, hệt như ma quỷ.
Sắc mặt mọi người cực kỳ khó coi, thậm chí thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng không khỏi lạnh toát.
“Người Diêu gia còn ở Dương thành, dẫn loài Hắc Ám giáng lâm, Dương thành bị diệt, Diêu gia cũng không thể may mắn tránh khỏi.” Gia chủ Vạn gia cả giận nói.
“Chỉ cần ta còn là Diêu gia còn, ta chết, Diêu gia cũng không cần thiết tồn tại.” Diêu Hồng Thọ cười lạnh nói.
Mọi người nhìn nhau lặng thinh.
Tên điên!
Diêu Hồng Thọ điên rồi!
Hắn không cứu nổi nữa!
“Hợp lực diệt trừ hắn.”
Mấy đại cường giả nhìn nhau, đồng thời ra tay, đều tự thi triển chiến kỹ nguyên lực, đánh về phía Diêu Hồng Thọ.
“Các ngươi không phải đối thủ của người đã chuyển hóa thành loài Hắc Ám như ta.” Diêu Hồng Thọ cực kỳ ngông cuồng, đạp không đánh nát công kích của mọi người, hai tay như lợi trảo, hắc quang lóe ra, móng vuốt sắc bén vung lên.
Mấy bóng người không ngừng giao thoa trên không trung, nguyên lực va chạm, phát ra tiếng nổ mạnh.
Đôi cánh hỏa diễm sau lưng Vương Đằng dang rộng, cầm đao kiếm trong tay, gia nhập vòng chiến của mấy người, tình hình chiến đấu cực kỳ căng thẳng.
Đám Vạn Phi Phượng, Đông Phương Du cũng chú ý tới tình hình bên này. Từ xa nhìn lại có thể thấy được mấy bóng dáng không ngừng va chạm trên không trung, mỗi kích đều uy lực kinh người, khiến kẻ khác chấn động vô cùng.
“Đây là cuộc chiến của cấp Chiến Binh lục tinh trở lên đó sao?”
“Vương Đằng lại có thể gia nhập vào đó, lẽ nào thực lực của hắn đã đạt đến loại trình độ này?”
Bọn họ cảm thấy khó mà tin nổi. Rõ ràng là đồng trang lứa với nhau nhưng Vương Đằng đã có thể chiến đấu cùng những cường giả thành danh đã lâu này.
Vừa so sánh như vậy, bọn họ đột nhiên cảm thấy mình quá yếu.
...
Uỳnh!
Một bóng người đột ngột rơi xuống từ trên cao, đập ra một cái lỗ lớn trên tường thành.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, thấy được bóng người chính là Diêu Hồng Thọ. Lúc này hắn cực kỳ chật vật, đã bị đả thương, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Nhưng hắn lại cười gằn, cũng không thèm quan tâm máu tươi trên miệng, vọt lên lần nữa.
“Tên khốn này là gián à?”
Mấy cường giả cấp Chiến Binh lục tinh đều đau đầu nhìn nhau, không ngờ Diêu Hồng Thọ lại trở nên khó đối phó như vậy.
Cứ đánh hắn bị thương là hắn lại lập tức khôi phục, tốc độ nhanh đến kinh người.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn sang, pháp trận bên Qua Lâm mới bày được một nửa mà Dương vương và viện trưởng Dương đã liên tiếp bại lui, chật vật chiến đấu dưới thế tiến công của Ma tướng tám tay.
Uỳnh!
Ma tướng tám tay cầm trong tay thanh vũ khí như đao như kiếm đánh bay viện trưởng Dương, tám cánh tay tráng kiện đều cầm binh khí, khiến người ta khó mà chống đỡ được.
Một kích của Dương vương va chạm với Ma tướng tám tay, hắn nương theo phản lực tạm thời lui lại một khoảng cách, thở hổn hển nói với viện trưởng Dương: “Lão Dương, còn chịu được không?”
“Yên tâm, không chết được.” Viện trưởng Dương điều khiển cơ thể dừng lại giữa không trung, lau máu tươi trên miệng, dửng dưng nói.
“Hai người các ngươi không phải đối thủ của ta.” Giọng Ma tướng tám tay ầm ầm vang lên, bỏ lại hai người lao về phía Qua Lâm.
Nó cảm nhận được một luồng khí cơ nguy hiểm từ pháp trận chưa thành hình.
Không thể để hắn bố trí thành công.
Dương vương và viện trưởng lập tức lách người chắn giữa Qua Lâm và Ma tướng tám tay: “Còn chưa đánh xong, chạy cái gì chứ.”
“Cút ngay!”
Ma tướng tám tay rống lên giận dữ, tiếng gầm cuồn cuộn, chấn động khiến người ta váng đầu, trong lòng hoảng sợ.
“Hừ, rống gì mà rống, to mồm thì giỏi lắm à?” Viện trưởng Dương hừ lạnh, chắn trước mặt Qua Lâm không nhúc nhích nửa bước.
“Thật là vướng víu. Vậy giết các ngươi trước.’ Ma tướng tám tay trợn mắt trừng trừng, tám cánh tay tráng kiện điên cuồng vung lên, hắc quang tràn ngập mang theo nguyên lực Hắc Ám dày đặc đánh ra, tựa như một tà thần bạo ngược.
Sắc mặt của Dương vương và viện trưởng Dương cực kỳ ngưng trọng, hai người nhìn nhau, đều sử ra chiến kỹ mạnh nhất, hiên ngang đón đánh.
Trận chiến của đám Dương vương và Ma tướng tám tay khiến Vương Đằng không khỏi lo lắng.
Dường như tình huống không lạc quan cho lắm.
Hắn không nhìn nữa, quay về phía mấy cường giả cấp Chiến Binh lục tinh đang giằng co với Diêu Hồng Thọ, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.
“Phải mau mau giải quyết hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận