Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 687: Vỏ bọc mới lên sàn!

Không biết sự xuất hiện của vị đại nhân này là tốt hay xấu?
Mắt hắn hiện lên chút mờ mịt, nhưng hắn không nói ra.
...
Ngày kế, ba người Vương Đằng, Tử Dạ và Rodney cùng rời khỏi thị trấn Khôi Thạch.
Thế giới Hắc Ám cũng có rất nhiều máy móc hoạt động bằng nguyên lực, ba người đi phi thuyền nguyên lực dùng để vận chuyển vật tư đến thành phố Hắc Nha.
Thành phố Hắc Nha nằm ở phía bắc của thị trấn Khôi Thạch, là một thành phố lớn nằm giữa cánh đồng hoang vu.
Cùng một sắc màu xám xịt thảm đạm, chỉ khác là ở đây nhộn nhịp hơn hẳn thị trấn Khôi Thạch, trong thành có rất nhiều chủng tộc cùng sinh sống, cũng có các hoạt động mua bán, không khác các thành phố của nhân loại là bao.
Khi ba người Vương Đằng và Rodney đến thành phố Hắc Nha thì trời đã sẩm tối.
Họ xuống khỏi phi thuyền, sau đó rời khỏi quảng trường nơi đỗ phi thuyền để chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi.
Rodney vốn là người bản địa, lại đi qua rất nhiều nơi nên khá thông thuộc với thành phố Hắc Nha.
Trong sắc trời u ám, hắn dẫn hai người Vương Đằng đến một quán rượu.
Ngay khi cửa quán rượu mở ra, một loạt tiếng cãi nhau ầm ĩ ập tới.
Quán rượu này rõ ràng là một địa điểm tụ tập của loài Hỗn Huyết, bởi vì bên trong toàn là loài Hỗn Huyết.
Tại thành phố lớn như thành phố Hắc Nha, với số lượng loài Hỗn Huyết đông đúc thì khó tránh khỏi việc sẽ tồn tại những tụ điểm của đồng loại như thế này.
Loài Thuần Huyết coi họ là tầng lớp hạ lưu, thông thường sẽ không quan tâm đến họ, lại càng không có loài Thuần Huyết nào hạ thấp bản thân để đến những nơi thế này.
Vậy nên những tụ điểm thế này chính là thiên đường của loài Hỗn Huyết.
Bên trong quán rượu, một đám loài Hỗn Huyết đang la ó, uống loại bia đen kém chất lượng và ăn loại thịt rẻ tiền nhất.
Nhưng Vương Đằng thấy được một số điểm khác biệt giữa họ và loài Hỗn Huyết ở thị trấn Khôi Thạch.
Ba người Vương Đằng vừa đến đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.
Rodney gọi ông lão có chiếc mũi đỏ đứng ở sau quầy: “Wallen, ta đưa một vị đại nhân đến đây, ngươi bố trí cho ta hai gian phòng nhé.”
“Đại nhân?” Một tráng sĩ loài Hỗn Huyết đột nhiên cười phá lên mỉa mai: “Ù uôi, hắn nói đại nhân kìa, loài Hỗn Huyết chúng ta có đại nhân cơ đấy?”
“Dasle, tốt nhất là ngươi nên ngậm cái miệng chó của mình vào đi.” Rodney biến sắc, vội vàng quát lên.
“Sao nào, ta nói sai sao?” Dasle đứng lên, hắn cao hơn hai mét với thân hình vô cùng cường tráng, hắn trừng mắt lại rồi cười lạnh nói: “Rodney, ta thấy ngươi làm nô lệ ở cái xó xỉnh bé tẹo như thị trấn Khôi Thạch ấy, riết rồi gặp ai cũng gọi là đại nhân đấy.”
“Đồ khốn, ngươi nói gì cơ.” Vẻ mặt Rodney cau có, trừng mắt nhìn đối phương.
“Nói ngươi đấy thì sao, ngươi làm gì được ta?” Dasle hừ lạnh.
Đám đông xung quanh đột nhiên ồ lên như muốn làm rùm beng lên.
Đối với loài Hỗn Huyết, hiển nhiên từ ‘đại nhân’ này là một nhát dao đâm vào vết thương trong lòng chúng.
Ban ngày, họ phải nhịn nhục trước loài Thuần Huyết, nhưng khi đêm xuống tại quán rượu này, tất cả bọn họ đều không muốn nhẫn nhịn nữa mà phải trút hết ra, nếu không chắc họ sẽ ngột ngạt đến chết mất.
Vương Đằng khoác áo choàng đen, ánh mắt xuyên qua bóng của chiếc mũ mà hứng thú đánh giá họ.
Đây chính là điểm khác biệt với loài Hỗn Huyết ở thị trấn Khôi Thạch, loài Hỗn Huyết ở đây có sức sống hơn.
“Đại nhân, để ta đi dạy cho hắn một bài học.” Giữa tiếng ồn ào của mọi người, Rodney xấu hổ đến phẫn nộ, cúi đầu nói với Vương Đằng.
“Đi đi!” Vương Đằng gật đầu, không ngăn cản.
Rodney ngẩng đầu, tiến lên trước.
Đám đông ồ lên rồi tản ra, tạo thành một khoảng trống ở giữa.
“Khà khà, coi như ngươi có chút gan dạ.” Dasle cười khà khà, vặn cổ, tung ra một quyền.
Rodney tức tốc lắc người né được, một chiếc dao găm vụt ra khỏi tay áo hắn, đâm nhanh như chớp về phần bụng để trần của đối phương.
“Hừ!” Dasle hừ lạnh một tiếng, cánh tay đột nhiên chắn trước bụng.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên.
Thì ra trên cánh tay của Dasle có gắn miếng bảo vệ tay, dao găm chạm vào miếng bảo vệ tay kim loại tóe ra tia lửa.
Cánh tay kia của Dasle rụt nhanh về rồi lại tung ra một quyền khác.
“Chết rồi!” Rodney đầy vẻ hoảng hốt, xoay người cố né một quyền này.
Nhưng vì hắn đứng quá gần, một quyền của Dasle vừa tung ra, một quyền khác lại ập tới, đấm trúng bụng của Rodney.
Bộp!
Cả người Rodney cong rúm lại như con tôm bị hấp chín, sau đó bắn ngược ra ngoài.
Tất cả đều dạt ra tránh né.
Ngay khi Rodney sắp ngã sõng soài ra đất thì một bàn tay khẳng khiu đỡ sau lưng hắn.
“Khụ khụ!” Rodney ho khùng khục hai tiếng, khóe miệng rỉ máu, hắn cười khổ nói: “Đa tạ đại nhân!”
“Ngươi muốn ra tay thay hắn sao? Vị đại nhân này.” Dasle vung nắm tay, cười giễu cợt.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.” Giọng nói điềm nhiên của Vương Đằng vang lên dưới mũ.
“Ha ha ha, vị đại nhân này cũng tự tin gớm nhỉ.” Dasle cười ha hả, sau đó lập tức sải bước về phía Vương Đằng: “Vậy thì thử xem.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã vung tay lên, trên nắm đấm lóe lên ánh sáng đỏ đen, tung một quyền về phía Vương Đằng.
Vương Đằng lắc đầu, một bàn tay vươn ra khỏi ống tay áo đón lấy quyền này.
Chỉ là một quyền hết sức bình thường nhưng lại tạo ra tiếng nổ trong không khí.
Vẻ mặt của Dasle đầy hoảng sợ, nhưng nắm đấm ra tung ra không thể thu hồi lại, hắn chỉ có thể liều mình thôi thúc nguyên lực trong cơ thể tuôn hết vào trong nắm đấm.
“Ầm!”
Hai quyền chạm nhau bùng lên tiếng nổ lớn.
Một bóng người bắn ngược ra.
“Phụt!” Dasle ngã chổng vó ra đất, ôm ngực, rồi thình lình nôn ra một búng máu.
Bên trong quán rượu lặng ngắt như tờ.
Cấp Chiến Binh ngũ tinh như Dasle lại bị đánh bại bởi một quyền ư??
Thậm chí vừa rồi hình như vị ‘đại nhân’ này còn không thèm dùng đến nguyên lực, chỉ dựa vào sức mạnh thôi đã khủng khiếp đến thế rồi.
Ai nấy đều mang vẻ mặt khó tin, sau đó đồng thời tỉnh ngộ, bảo sao Rodney gọi hắn là ‘đại nhân’!
Bạn cần đăng nhập để bình luận