Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 671: Tỉnh lại!

Tất cả mọi người đều sững sờ. Khi thấy hắn còn có thể tung ra đòn cuối cùng kinh hoàng đó, họ đều tưởng rằng thực ra hắn không bị thương nặng đến vậy, chẳng ai ngờ lại không phải vậy.
Hắn đã dùng hết toàn lực!
Ngay cả khi bị thương nặng như thế này, hắn vẫn gắng gượng tung ra được đòn quyết định đó.
Thương tích trên người của hắn chắc chắn còn nặng hơn những cấp Chiến Tướng như bọn họ!
“Thằng nhóc này…” Đáy mắt Đạm Đài Tuyền lóe lên một tia xúc động, đang định tiến lên giúp đỡ.
“Cẩn thận!” Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đầy sợ hãi đột ngột vang lên.
Vương Đằng biến sắc, hắn cảm giác được có một trận gió mạnh đột nhiên đến sau lưng nhưng căn bản không kịp ngăn cản, cũng không thể ngăn cản được.
Thậm chí hắn còn chẳng thể di chuyển nổi.
Uỳnh!
Vương Đằng không nhìn rõ cái gì tấn công hắn, chỉ cảm thấy sau lưng có một lực lượng cực lớn khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay sang bên trái.
Mà ở phía bên trái, có một số vết nứt không gian đang dần đóng lại, nhưng chúng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Đồng tử Vương Đằng co rút lại, nếu đụng phải như thế này, nhất định sẽ chết!
Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng thiên phú không gian của bản thân vận chuyển tới cực hạn, rồi phá tan không gian bất ổn kia!
Khoảnh khắc tiếp theo, thân thể của hắn biến mất trong khoảng không sâu thẳm.
“Tiểu tử, bổn quân chờ ngươi ở ‘thế giới Hắc Ám’!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ngay sau đó, một luồng sáng màu máu cũng lao vào bên trong vết nứt hư không.
“Vương Đằng!”
“Vương Đằng!”
Sắc mặt của mấy người Đạm Đài Tuyền, Goring khó coi vô cùng, vội vàng đuổi theo, nhưng Vương Đằng đã biến mất.
Đạm Đài Tuyền cắn răng, muốn xông vào khe nứt.
“Ngươi điên à, không được đi!” Dương Vương vội vàng ngăn cản nàng.
“Tránh ra, hắn bị thương nặng, rơi vào vết nứt không gian, thập tử vô sinh!” Đạm Đài Tuyền tức giận nói.
“Ngươi đi cũng chỉ chịu chết . Vết nứt không gian này vốn hình thành ngoài ý muốn, trong đó hỗn loạn vô cùng, đến cả cấp Chiến Tướng cũng không ngăn được!” Dương Vương lắc đầu thở dài nói.
“Đáng giận!” Đạm Đài Tuyền siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng, chưa bao giờ cảm thấy vô lực như vậy!
Bầu trời hoàng hôn mịt mù, bao phủ bởi khói bụi, tầng tầng lớp lớp mây đen ngưng tụ lại không chịu tiêu tan.
Trên bầu trời đen kịt, không có một tia sáng mặt trời.
Giữa những đám mây đen, những tia chớp đỏ sẫm thỉnh thoảng lóe lên, đan xen vào nhau, đánh xuống từ trên bầu trời xa xa.
Mặt đất xám đen nứt nẻ và hoang vu tràn ra phía xa, trập trùng mà gập ghềnh.
Những ngọn núi vắt ngang mặt đất như những vết sẹo khổng lồ, một khu rừng đen xám ngút ngàn như trải dài từ dưới chân đến tận chân trời.
Mọi thứ trên thế giới này dường như đều là màu đen, tăm tối và bí ẩn, thiếu đi hơi thở của sự sống.
Một đám sương mù lớn màu xám bao trùm khu rừng đen, khiến cả khu rừng càng trở nên kỳ quái và đầy nguy hiểm.
Thỉnh thoảng, một hoặc hai tia sấm sét màu đỏ sẫm vụt xuống như những con rắn độc trên trời, bổ một vài cây cổ thụ to lớn ra, chặn đứt ngang.
Cây to bị đánh trúng bốc khói xanh nhưng có vẻ không bắt lửa. Một lúc sau, khói xanh bay đi, cái cây cũng biến mất chỉ còn lại một nửa cây khô chết đen.
Nhìn gần hơn, mặt đất phủ đầy các loại cây cỏ hình thù kỳ dị, vô số cây đại thụ che trời mọc lên khắp khu rừng. Những cây này đều to lớn lạ thường, mỗi cây phải cần vài người trưởng thành mới ôm xuể. Cành lá xum xuê, rậm rạp, khó nhìn thấy kẽ hở, rễ cây to khỏe từ dưới đất chui ra, bò trên mặt đất, giống như một con trăn khổng lồ.
Đồng thời còn có đủ loại cây xen lẫn dây leo thực vật cứng cáp quấn vào nhau, hay các loại cây, nấm có hình dáng kỳ lạ nằm rải rác khắp nơi.
Thỉnh thoảng có một hoặc hai sinh vật lạ xuất hiện từ bụi rậm, nhìn xung quanh với sự cảnh giác cao độ, rồi nhanh chóng biến mất giữa bóng tối của cây cỏ.
Những loài thực vật và sinh vật đều đã thích nghi với môi trường thiếu sáng u ám của thế giới này nên màu sắc khá buồn tẻ, hoặc có màu trắng xám thiếu sức sống, đồng thời chúng đều có cơ chế sinh trưởng và phát triển rất khác nhau.
Lúc này, ở một góc rừng nào đó, một “vật nhỏ” màu đen đang nằm bất động trong đám cỏ rậm rạp như lá cọ.
Đôi mắt nó hiện lên một tia sáng nhạt, dường như nó đang chờ đợi một thứ gì đó, và nó vô cùng kiên nhẫn. Thực ra nó đã nằm ở đó khá lâu rồi, nhưng chưa từng có chút động tĩnh nào.
Bỗng nhiên, một bóng đen chui ra từ trong bụi cỏ.
Vật nhỏ nằm trong bụi cỏ đột nhiên động đậy, nó cực kỳ thuần thục, động tác liền một mạch giống như một con báo chưa thành niên, lao ra gần như đồng thời.
Nhưng…
Phịch!
Nó ngã vào vũng lầy bên cạnh nó!
Không phải mặt đất quá trơn mà là do hai cái chân ngắn ngủn của nó... bị tê dại!
Bóng đen chui ra khỏi bãi cỏ là một sinh vật nhỏ giống thằn lằn màu xanh thẫm. Khi nó nhìn thấy một sinh vật dạng cá ngã xuống vũng lầy, nó hơi sững sờ một lát, đôi mắt như lộ ra vẻ giễu cợt. Ngay sau đó, bóng dáng của nó lập tức biến mất trong rừng rậm.
Nó cũng không ngốc, ánh mắt sinh vật dạng cá nhìn nó rõ ràng là muốn ăn tối.
Lúc này không đi thì chờ đến khi nào!
‘Vật nhỏ’ cố gắng bò lên từ vũng lầy, không cam lòng nhảy ra ngoài, nhưng vẫn không giữ được bữa tối hôm nay.
Nó ảo não lẩm bẩm điều gì đó rồi bò dậy khỏi mặt đất, mặc kệ bùn và nước trên người, khom lưng xuống, tập tễnh đi về nơi nào đó của khu rừng.
Trên đường đi nó rất cẩn thận, hình như nó có sự nhạy cảm bẩm sinh nên luôn có thể tránh được nguy hiểm, cuối cùng lại chui vào một cửa hang cực kỳ kín đáo.
Cửa hang này nằm dưới gốc một cây lớn, xung quanh được dây leo và nhiều loại cây khác nhau che chắn, rất khó phát hiện.
Nó làm sạch các dấu vết và mùi xung quanh, sau đó xới cỏ lên và trèo vào hang dọc theo rễ cây.
Đây là hang của nó, một nơi trú ẩn tránh gió, mưa và nguy hiểm.
Chỉ có ở nơi này, nó mới tìm được cảm giác an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận