Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 797: Chỉ tăng lên một đoạn nhỏ (2)

Không biết nếu về sau có thể kết nối với skynet thì thế giới giả lập này sẽ thay đổi như thế nào đây? Mà hắn có thể nhận được lợi ích gì từ đó?
Mang suy nghĩ như vậy, Vương Đằng tiếp tục dò tìm trên núi tuyết. Nếu có thể tìm được một tổ kiến băng nữa thì tuyệt cú mèo.
Đáng tiếc chuyện tốt như vậy cũng chỉ có trong mơ thôi.
Có lẽ tổ kiến băng đó là sự tồn tại bá chủ trên núi tuyết này, không thể xuất hiện đồng loại nữa.
Vương Đằng chỉ đành từ bỏ suy nghĩ, xem có thể tìm được những tinh thú hệ Băng khác hay không. Nếu nâng được nguyên lực hệ Băng đến cấp Chiến Binh cửu tinh trước khi rời khỏi thế giới giả lập này thì đúng là kiếm bộn.
Còn lại chưa đến ba tiếng, Vương Đằng lần mò trên núi tuyết, chỉ kém lật tung cả núi tuyết lên.
Cuối cùng bị hắn tìm được hai, ba con mèo nhỏ, chưa đạt tới cấp Lãnh Chúa nhưng cũng có từ thất tinh đến cửu tinh, cung cấp cho hắn không ít nguyên lực hệ Băng.
Nguyên lực hệ Băng của Vương Đằng đột phá đến cấp Chiến Binh cửu tinh.
‘Nguyên lực hệ Băng: 135/9000 (9 tinh)’
Hắn cực kỳ thỏa mãn với thu hoạch lần này song cũng làm lỡ không ít thời gian, không kịp chạy về thành nữa.
Thời gian vừa tới, trong đầu hắn lập tức xuất hiện điểm sáng một lần nữa.
“Phải trở về rồi.”
Vương Đằng nghĩ vậy, còn chưa kịp phản ứng, điểm sáng kia đã hút hắn vào trong, bóng dáng Vương Đằng lập tức biến mất trên núi tuyết.
Khi hắn lấy lại tinh thần thì đã quay về hiện thực rồi.
Mở cửa cabin thực tế ảo ra, hắn ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy Đàm Đài Tuyền mới bước ra từ trong cabin.
“Sao ngươi không về thành?” Đàm Đài Tuyền vừa thấy hắn bèn nhíu mày hỏi.
“He he, cách xa quá, chạy về không kịp.” Vương Đằng nhớ lại lời dặn dò của nàng, gãi đầu ngượng ngùng nói.
“Ta thấy ngươi giết tinh thú hăng quá thì có.” Đàm Đài Tuyền lườm hắn.
“... Bị ngươi phát hiện rồi.” Vương Đằng hơi xấu hổ, cuộc sống khó khăn, có hiểu cũng đừng nói rõ ra chứ chị ơi.
“Thu hoạch thế nào?” Đàm Đài Tuyền thấy dáng vẻ của hắn chợt nảy ra một suy nghĩ, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Cũng được, thực lực thăng lên một đoạn nhỏ.” Vương Đằng ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy không có vấn đề gì. Nguyên lực hệ Băng từ cấp Chiến Binh thất tinh thăng tới cấp Chiến Binh cửu tinh, với thực lực của hắn bây giờ đúng là một đoạn nhỏ.
“Thời gian ngắn ngủi như vậy mà ngươi cũng có thu hoạch.” Đàm Đài Tuyền ngạc nhiên nói.
“May mắn, may mắn thôi.” Vương Đằng cười ha hả đáp.
“...” Đàm Đài Tuyền không biết nòi gì.
Rất nhiều người bước vào thế giới giả lập chém giết chủ yếu là để nâng cao chiến lực nhưng như vậy cần không ít thời gian.
Mà Vương Đằng vào đó lần đầu tiên, chỉ ở lại có mấy tiếng đồng hồ, còn chưa tới một ngày đêm lại có thu hoạch rồi, có để cho người ta sống không hả.
Chẳng lẽ đây chính là yêu nghiệt trong truyền thuyết?
Dù là thiên phú như Đàm Đài Tuyền cũng chịu đả kích to lớn.
Nếu nàng biết cụ thể một đoạn nhỏ của Vương Đằng là bao nhiêu thì chắc không chỉ như bây giờ mà trực tiếp bùng nổ luôn.
Đàm Đài Tuyền lắc đầu, không nói gì nữa mà nhắc nhở: “Mỗi lần trước khi rời khỏi thế giới giả lập, dù không về thành thì cũng phải tìm một nơi an toàn tránh trú. Nếu không lần sau bước vào, đúng lúc chạm mặt tinh thú, bị giết chết thì tinh thần của ngươi sẽ phải chịu tổn thương nhất định. Trước đó từng có người gặp phải tình huống như vậy, dưỡng thương một thời gian mới khôi phục lại.”
Vương Đằng bừng tỉnh, thảo nào Đàm Đài Tuyền cứ nhắc hắn phải quay về thành, ra còn có nguyên nhân như vậy.
Thế giới giả lập này thật sự quá cao cấp, e rằng nhân loại Địa tinh cũng phải mất một thời gian dài tìm kiếm mới nắm giữ được chút bí mật ẩn chứa trong đó.
Song newbie như hắn vẫn nên nghe ý kiến của lão tiền bối nhiều hơn, nếu không rất dễ thua thiệt vì thiếu kinh nghiệm.
“Được, lần sau nhất định sẽ chú ý.” Vương Đằng trịnh trọng gật đầu, lại hỏi: “Mai ngươi có đi không?”
Đàm Đài Tuyền thấy hắn nghe vào, thái độ mới dịu lại, đáp: “Đi chứ. Khó khăn lắm mới đến Hạ đô một chuyến, sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy. Tìm kiếm tinh thú chém giết trong hiện thực không chỉ cần lãng phí thời gian dài đi đường mà cơ thể bị thương cũng phải điều dưỡng rất lâu. Không như thế giới giả lập, chỉ cần không bị giết chết thì dù trọng thương cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cơ thể thật, cùng lắm là hơi suy yếu mà thôi, chỉ dưỡng thương một lát là có thể khôi phục.”
“Vậy mai lại tới.” Vương Đằng gật đầu, hẹn với Đàm Đài Tuyền xong bèn tự quay về nghỉ ngơi.
Thực tế ảo.
Bên trong sơn cốc, Vương Đằng đang chiến đấu với cóc độc khổng lồ.
Toàn thân con cóc độc này có màu tím đen, mụn mủ chi chít trên người, nhìn cực kì kinh khủng.
Nó đã đạt đến cấp Lãnh Chúa hạ vị, thực lực dũng mãnh, thêm vào nguyên lực hệ Độc của bản thân càng khó đối phó hơn. Vương Đằng đụng phải con cóc độc này, cũng không có cách nào để dễ dàng bắt được nó.
Vút! Vút! Vút!
Chỉ thấy bên trong sơn cốc, Vương Đằng đang ở trên không trung, di chuyển xung quanh, né tránh bóng đen vô cùng nhanh nhẹn.
Bóng đen này đến từ trong miệng cóc độc, giống như một chiếc roi độc có tính đàn hồi, hoặc là đâm xuyên, hoặc là quấn quanh, tạo thành từng vệt bóng mờ quanh người Vương Đằng.
Đùng!
Tốc độ của Vương Đằng cực kì nhanh, hóa thành bóng mờ, biến mất tại chỗ.
Bóng đen kia xuyên qua từ bên trong bóng mờ hắn để lại ở vị trí ban đầu, đánh lên bức tường đá sau lưng hắn, trực tiếp đánh ra một hố sâu màu đen giữa nham thạch, xung quanh đó lộ vết tích bị ăn mòn.
Bóng đen lại trở về bên trong miệng cóc độc lần nữa, bất ngờ đây chính là cái lưỡi dài của nó.
Con cóc độc này…kĩ thuật lưỡi thật kinh người!
Vương Đằng có hơi đau đầu vì chiếc lưỡi của con cóc độc này, thứ đó thật khiến người ta ghê tởm, phía trên còn mang theo dịch độc, tính ăn mòn cực mạnh, rơi trên thân thể chắc chắn sẽ trúng kịch độc.
Chẳng qua Vương Đằng nhất định phải có được con cóc độc này, tinh thú hệ Độc cấp Lãnh Chúa, hắn đã tìm thật lâu rồi mới tìm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận