Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 676: Thiếu tướng!

Một đợt béo bở chân chính!
Nhưng đối với hắn, những công pháp chiến kỹ dưới thiên giai cũng không phải vô dụng, từ đó suy ra sau này cũng có chỗ dùng.
Sau cùng, thu hoạch bất ngờ duy nhất chính là lửa Thanh Ngọc Lưu Ly!
Hắn hiểu biết sâu sắc về uy lực của ngọn lửa thiên địa này trong trận đại chiến, đến cả Hắc Yểm Ma Quân cũng vô cùng kiêng kỵ Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, đã chịu rất nhiều đau khổ dưới sự bao vây của nó.
Vương Đằng càng coi trọng ngọn lửa này càng thêm gấp mấy lần.
Hoàn toàn có thể thêm lửa Thanh Ngọc Lưu Ly vào trong chiến kỹ hệ Hỏa, như vậy không chỉ đánh bất ngờ mà còn có thể tăng uy lực của chiến kỹ lên mấy bậc, một công đôi việc.
Vương Đằng sờ cằm thầm nghĩ.
Hắn thích nhất đánh bất ngờ, hố chết người không cần đền mạng.
Nghĩ tới lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, Vương Đằng không khỏi nghĩ đến Thiết Giáp Viêm Hạt và Tiểu Bạch. Lúc đó, khi hắn rời đi đã đặt bọn nó ở nơi lửa Thanh Ngọc Lưu Ly ra đời, vốn nghĩ rằng sau khi chiến tranh kết thúc có thể quay lại đón bọn chúng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ hắn lưu lạc nơi đất người, không biết khi nào mới quay lại được, tạm thời cũng không thể lo cho hai tên đó được.
May mà Thiết Giáp Viêm Hạt đã giao trung tâm linh hồn ra, Vương Đằng cũng không lo nó xảy ra chuyện gì.
Còn về đám người Đàm Đài Tuyền, hắn cũng hết cách, mong rằng bọn họ có thể tin rằng hắn có thể sống sót đừng xây mộ cho hắn, phong cho hắn liệt sĩ gì đó, nếu không cha mẹ hắn sẽ đau lòng thế nào?
Vương Đằng lại thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi nghĩ lại mọi chuyện trong đầu, cuối cùng Vương Đằng thở dài ra một hơi trầm đục. Hắn không phải là người có nhiều lo lắng, lập tức không nghĩ nhiều nữa mà nhắm mắt lại tiếp tục phục hồi vết thương trên người…
Địa tinh!
Hạ đô, phòng họp của Bộ chỉ huy quân sự nào đó!
Lúc này bầu không khí trong phòng họp vô cùng nặng nề, người ngồi kín hai bên bàn dài, có nam có nữ, đa số trên ba mươi tuổi, cũng có những người già tóc trắng xóa.
Mỗi người đều toát ra khí chất mạnh mẽ tinh tế!
Hơn nữa những người này đều mặc quân phục, dáng ngồi thẳng tắp, huy chương trên vai bọn họ đều là... Xích tinh!
Xích tinh… ít nhất đều trên Chuẩn tướng!
Mà Đàm Đài Tuyền và Tiêu Nam Phong đều ở trong đó.
Ngồi phía trên là ba người lớn tuổi, trong đó có một người chính là cụ già nhỏ gầy thần bí đã cùng Đàm Đài Tuyền và Tiêu Nam Phong đến Long Sào xem Cuộc thi đấu Võ đạo bậc nhất trên toàn quốc.
Ngoài ra còn có hai người mặc quân phục, một người dáng người vạm vỡ, mặc dù mái tóc bạc trắng nhưng khí chất vô cùng hung hãn, mang lại sức ép rất mạnh cho người khác.
Người còn lại vô cùng nho nhã hiền lành, gương mặt mang nụ cười trông như ông cụ hàng xóm hòa nhã dễ gần vậy.
Ba vị này chính là lãnh đạo cao nhất của quân đội, tam đại nguyên lão!
Phòng họp im lặng một lát, ông lão mặc quân phục dáng người vạm vỡ đó cất tiếng nói: “Mấy năm gần đây, loài Hắc Ám hoạt động càng ngày càng nhiều, chiến sự biên giới phía bắc còn chưa yên ổn, bên này lại xảy ra trận chiến ở thành phố Tinh Phong dị giới trước, e rằng tình hình không lạc quan!”
Nét mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, trong chốc lát đều không nói lời nào!
“Mấy năm nay đã dốc sức phát triển Võ đạo, quốc gia cũng tăng cường phân bổ tài nguyên, đáng tiếc thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều.” Ông lão nho nhã hiền lành kia lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
“Sau khi họp xong, các ngươi theo ta đến đó một chuyến.” Cụ già nhỏ gầy đang chợp mắt thản nhiên cất tiếng nói.
Hai người còn lại liếc nhìn nhau rồi gật đầu.
Trong lúc ba người nói chuyện, những người khác đều không mở miệng.
Nhưng nghe ba cụ già nói vài câu đã quyết định chuyện quan trọng như vậy, ánh mắt mọi người không khỏi lóe sáng, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ.
Theo ý này, e rằng phải làm chuyện lớn rồi!
Không biết có được phê chuẩn nhiều tài nguyên hơn không? Dù sao, bây giờ loài Hắc Ám hung hăng ngang ngược, võ giả tổn thất nặng nề, ngày tháng sau này của bọn họ cũng không dễ sống.
Muốn chống lại loài Hắc Ám chỉ có thể bồi dưỡng nhiều võ giả mạnh mẽ hơn nữa.
Trong lúc đáy lòng mọi người có những suy nghĩ khác nhau, cụ già nho nhã hiền lành quét mắt qua một vòng rồi lên tiếng một cách nghiêm túc: “Mặc dù chúng ta thắng lợi trong trận chiến thành phố Tinh Phong nhưng cuối cùng chỉ là thắng hiểm. Theo như lời các ngươi nói, cuối cùng Hắc Yểm Ma Quân vẫn chưa chết?”
Nói xong, ánh mắt của hắn chuyển sang Đàm Đài Tuyền.
Cùng lúc đó, hai cụ già còn lại cũng nhìn sang, rõ ràng rất quan tâm đến chuyện này.
“Đúng vậy, Hắc Yểm Ma Quân nên chết lại chưa chết. Đồ đệ của ta bị nó đẩy vào vết nứt không gian, hơn nữa nó còn để lại một câu, khi ấy, những người ở đó đều nghe thấy.” Ánh mắt Đàm Đài Tuyền trở nên nặng nề, nàng gật đầu và lặp lại câu nói của Hắc Yểm Ma Quân để lại.
Mọi người nghe xong, ánh mắt đều toát lên sự kinh ngạc.
“Đệ tử này của ngươi bị mang vào thế giới Hắc Ám rồi?” Ánh mắt của cụ già vạm vỡ bên cạnh hỏi với vẻ kinh ngạc.
“E rằng là vậy.” Đàm Đài Tuyền đáp.
“Vào thế giới của loài Hắc Ám quá nguy hiểm rồi, xác suất sống sót quay trở lại rất thấp.” Nét mặt của cụ già nho nhã hiền lành hơi trầm xuống nói.
Đàm Đài Tuyền không khỏi im lặng, nói: “Trước mắt có lẽ vẫn còn sống, Vương Đằng có một con linh sủng, có thể thông qua khế ước linh sủng xác định hắn còn sống hay không.”
Hóa ra sau khi Vương Đằng rơi vào nơi đất khách, Tiểu Bạch mãi không thấy hắn quay lại nên đã bay đến thành phố Tinh Phong tìm kiếm, kết quả bị Đàm Đài Tuyền phát hiện. Tiểu Bạch cũng nhận ra Đàm Đài Tuyền. Sau khi trao đổi, nhờ đó Đàm Đài Tuyền xác định được Vương Đằng vẫn còn sống.
“Ồ” Ba cụ già ngạc nhiên liếc nhìn nhau một cái.
“Còn sống thì tốt, ít nhất vẫn còn cơ hội.” Cụ già nho nhã hiền lành gật đầu nói.
“Lực khống chế toàn cục, giết chết Chiến Tướng loài Hắc Ám, chống lại Hắc Yểm Ma Quân… Bất cứ chuyện nào cũng khiến kẻ khác chấn động. Thiên phú như vậy chính là phúc của nhân loại!” Cụ già vóc người vạm vỡ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận