Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 939: Ta thật sự không bớt thời gian được

Về phần hai người Lâm Sơ Hàm và Chu Bạch Quân thì chỉ hơi há miệng, cảm giác có chút mơ màng.
Một người bạn đồng trang lứa với họ mà giờ đã có địa vị cao, quản lý cả một quân đoàn!
Nói ra liệu có ai tin!
Nhưng sự thật đang diễn ra ngay trước mắt họ, không cho các nàng mảy may nghi ngờ.
“Nếu đã vậy thì ta cũng không tiện giữ ngươi lại.” Tổng đốc Giang hít sâu rồi lắc đầu cười khổ, nói: “Vị trí quân chủ này đích thực là rất bận rộn, không rảnh tay rảnh chân ra được.”
Hàn huyên thêm đôi ba câu rồi hắn tạm biệt rời đi, ở đây có hắn là bận rộn nhất nên không thể nán lại lâu.
“Chúc mừng quân chủ Hắc Tước!” Diệp Cực Tinh cười, ôm quyền nói.
Sau khi biết thực lực của Vương Đằng không thua kém gì mình, Diệp Cực Tinh đã đối xử với Vương Đằng như người ngang hàng, giờ thấy hắn giữ chức vụ quan trọng thì lại thêm một phần tôn trọng.
“Quán chủ Diệp khách sáo quá!” Vương Đằng cười, khoát tay.
Hai người Phó Thiên Đao và Tần Hán Hiên đứng bên cạnh cũng mang ánh mắt phức tạp, họ thân thiết với Vương Đằng hơn hẳn Diệp Cực Tinh, dù sao trước đây họ cũng là người chứng kiến Vương Đằng từ một võ giả nho nhỏ đi lên vị trí khiến họ phải ngước nhìn ngày hôm nay.
Tâm trạng này, người ngoài không thể hiểu được.
“Có rảnh thì ghé võ quán Cực Tinh chơi.” Diệp Cực Tinh nói xong thì rời đi trong ánh mắt của Vương Đằng.
Ngay khi mọi người đi hết, toàn thể Vương gia mới xúm lại.
“Con trai à, ngươi trở thành quân chủ quân Hắc Tước gì đó thật đấy hả?” Lý Tú Mai nhìn Vương Đằng từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi.
“Vâng ạ, ở nhà một ngày rồi mai đi nhận chức.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà họ đã phong ngươi làm quân chủ.” Lý Tú Mai vẫn cảm thấy không tin nổi, nàng đứng bên lẩm bẩm không ngừng.
“Ôi dào, ngươi thì biết gì, con trai ta rất là mạnh, ngay cả Tổng đốc Giang và quán chủ Diệp còn không dám coi thường, thừa sức làm quân chủ.” Vương Thịnh Quốc tự hào nói.
“Ha ha ha, Vương gia chúng ta thật sự được tổ tiên phù hộ, nay đã có người làm quan to!” Ông cụ Vương hân hoan cười to.
Với thế hệ đi trước thì đây chính là chấp niệm của họ.
Vương gia theo nghiệp kinh thương, bởi vậy nên họ có niềm khát khao và kính nể bẩm sinh đối với những gì thuộc về quyền lực, đối với họ, có thể làm quan chức là một việc rạng rỡ tổ tông.
Và hiển nhiên Vương Đằng đã giúp họ thực hiện được mục tiêu đó.
Hơn thế, chức quan này còn không hề nhỏ, ngay cả Tổng đốc Giang cũng vô cùng nể trọng.
Tay nắm quyền cao không phải là chuyện nhỏ.
Vương Đằng thấy cả nhà vui vẻ thì trong thâm tâm cũng nhen nhóm chút vui mừng, mọi thứ mà hắn làm cũng đều là vì người nhà cả.
...
Vương Đằng trở về, không khí đại gia đình ấm cúng.
Vào buổi tối, nhà cửa sáng đèn, Lý Tú Mai và mấy người bác của Vương Đằng sắp một bàn lớn thức ăn và đồ uống, mọi người quây quần lại với nhau.
Lâm Sơ Hàm cũng bị Lý Tú Mai giữ lại, lúc này đang ngồi cạnh Vương Đằng, nàng có chút nhấp nhổm không yên.
“Cũng đâu phải mới một hai lần, sao vẫn căng thẳng thế.” Vương Đằng thì thầm trêu ghẹo.
Lâm Sơ Hàm lườm hắn một cái, Vương gia đông như thế chỉ có nàng là người ngoài, chả xấu hổ thì sao?
“Mà Chu Bạch Quân là thế nào đấy, sao hôm nay nàng ấy lại ở đây.” Vương Đằng sực nhớ ra gì đó bèn hỏi.
“Nàng là bạn ta mới quen, hôm nay tình cờ đến tìm ta, mà ta thì được dì kêu đến đây, nàng nói có qua lại với nhà các ngươi nên đi cùng.” Lâm Sơ Hàm giải thích.
“Chu gia à!” Đôi mắt Vương Đằng lóe sáng, nói: “Trước đây cũng là một gia tộc không nhỏ.”
“Ngươi quen nàng hả?” Lâm Sơ Hàm liếc nhìn Vương Đằng.
“Từng gặp một lần.” Vương Đằng thản nhiên thừa nhận, nói tiếp: “Đám con gái của các gia tộc đó thường có tâm tư phức tạp lắm, ngươi phải cẩn thận đấy.”
Lâm Sơ Hàm trầm ngâm suy nghĩ, nàng cũng không ngốc, từ hành động của Chu Bạch Quân không khó để nhận ra chút gì đó, lúc này lại được Vương Đằng nhắc nhở nên trong lòng càng thêm chắc chắn, vì vậy bèn gật đầu.
Vương Đằng thấy điệu bộ của nàng thì không khỏi buồn cười.
Có lẽ Chu Bạch Quân đã đánh giá thấp Lâm Sơ Hàm, nếu nàng ta thực sự có ý đồ gì khác, không biết sau này sẽ ăn bao nhiêu trái đắng từ Lâm Sơ Hàm?
Hắn không kìm được có chút chờ mong.
“Hai đứa thì thầm cái gì đấy.” Tiếng cười của Lý Tú Mai đột nhiên vang lên ngay bên cạnh.
Lâm Sơ Hàm ngẩng đầu, thấy mọi người đều nhìn hai người họ bằng ánh mắt ám muội thì đỏ mặt xấu hổ.
“Khụ khụ, ăn cơm, ăn cơm.” Vương Đằng mặt dày vội húng hắng một tiếng, tự giác gắp đồ ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tin tức Vương Đằng trở về Đông Hải nhanh chóng lan truyền.
Thế lực các phương đã theo dõi sát sao từ lâu, nhất là khi nhiều người biết kết quả của hội giao lưu thì dĩ nhiên họ luôn để ý đến động thái của Vương Đằng.
Đối với võ giả, cuộc trao lưu toàn cầu là một sự kiện lớn, có thể đánh bại thiên tài võ giả của các nước tại hội giao lưu này đã cho thấy thiên phú và tiềm năng hiếm có khó tìm, vậy nên rất nhiều người coi Vương Đằng như một cường giả tuyệt thế đang lên như diều gặp gió.
Chu gia.
Chu Bạch Quân mang theo tin tức của Vương Đằng về nhà, toàn thể Chu gia lập tức triệu tập nhau mở một cuộc họp gia tộc.
Trên cuộc họp, ông cụ Chu và người đứng đầu Chu gia Chu Vĩ Cường cũng có mặt.
“Ngươi nói Vương Đằng trở thành quân chủ quân Hắc Tước?” Chu Thiệu Huy, anh hai của Chu Bạch Quân trợn tròn mắt hỏi.
Những người khác cũng nhìn về phía Chu Bạch Quân, một số người không tin vào thông tin mà nàng mang về.
“Lúc đó Tổng đốc Giang muốn chiêu mộ Vương Đằng, thế là hắn nói như vậy, hẳn không phải là giả.” Trong lòng Chu Bạch Quân hiện lên bóng người kia, nói.
“Chuyện này…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận