Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 564: Loài Hắc Ám cũng ra ngoài đi dạo sao?

“Ba bữa linh thực!” Khổng Lê nói.
“Ta là người dễ bị đồ ăn mua chuộc sao!” Vương Đằng bất vi sở động.
“Bốn bữa!” Khổng Lê nói.

“Sáu bữa, một bữa trong đó là linh thực do linh trù đại sư nấu! Không thể nhiều hơn nữa.” Khổng Lê khẽ cắn môi, bỏ hết tiền vốn.
“Thành giao!” Trên mặt Vương Đằng lập tức lộ ra nụ cười: “Không hổ là đàn chị, hào phóng!”
“Tên nhóc nhà ngươi cũng tàn nhẫn quá rồi đấy.” Khổng Lê cạn lời nói.
“Chuyện nhỏ ấy mà! Chuyện nhỏ ấy mà!” Vương Đằng cười nói.
“Trẻ con!” Vũ Văn Hiên hừ lạnh nói.
“Ơ, thiếu tá Vũ Văn không có hứng thú gì với linh thực sao?” Vương Đằng trêu ghẹo nói.
“Một chút cũng không.” Vũ Văn Hiên xụ mặt, lạnh lùng nói.
Nói xong cũng không tiếp tục để ý đến hai người.
Vương Đằng thì lại tràn đầy hăng hái đi thảo luận với Khổng Lê, sắp xếp sáu bữa linh thực đến rõ ràng.
Vũ Văn Hiên không khỏi nhíu mày, có chút ngứa mắt.
Hai người này mạnh mẽ biến một nhiệm vụ nguy hiểm nghiêm chỉnh, nghiêm túc thành hội thảo nghiên cứu mỹ thực, quả thực cũng đủ lắm rồi.
Ngưu Lê chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, hắn cũng không thèm để ý đến quá trình.
Khoảng hơn hai giờ chiều, bốn người thuận lợi đi tới điểm đóng quân số 56 của loài Hắc Ám.
Bọn họ nấp trên một gò núi nhỏ, xa xa nhìn về phía điểm đóng quân.
Điểm đóng quân của loài Hắc Ám so với điểm đóng quân của nhân loại tự nhiên có bất đồng rất lớn, điểm đóng quân của bọn chúng cực kỳ thô ráp, được xây lên từ những tảng đá lớn, toàn thân đen nhánh, sợ là rất khó nhìn rõ nếu ở trong đêm tối.
Phong cách xây dựng cũng cực kỳ đặc biệt, Vương Đằng có chút khó mà hình dung, quê mùa, tà ý, khoa trương…
Đây là lần đầu hắn nhìn thấy lối kiến trúc của thế giới Hắc Ám, có chú tò mò, đồng thời cũng không khỏi bắt đầu đánh giá tỉ mỉ.
Bỗng nhiên, hắn có chút kỳ quái phát hiện, trừ loài Hắc Ám cấp thấp du đãng xung quanh, bên trong điểm đóng quân dường như cũng không phát hiện dấu vết của bất cứ loài Hắc Ám nào.
Hắn không khỏi nhìn về phía Ngưu Lê, truyền âm nói: “Loài Hắc Ám cũng ra ngoài đi dạo sao?”
“…”
Ngưu Lê nhìn chằm chằm Vương Đằng, trên trán nổi gân xanh, mạch não của tên này rốt cuộc cong quẹo đi đâu đấy.
Ra ngoài đi dạo con mẹ nhà ngươi ấy!
Thời điểm nghiêm túc thế này, có thể đừng có pha trò ngu ngốc được không!
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó mới truyền âm nói: “Loài Hắc Ám ưa thích bóng tối, cho dù là loài Hắc Ám cấp cao loại có trí tuệ cũng không thích hoạt động vào ban ngày.”
Vương Đằng chú ý tới lời Ngưu Lê nói, là ‘không thích’ chứ không phải là ‘không thể’, khó trách những loài Hắc Ám cấp thấp kia cũng có thể tự do hoạt động vào ban ngày.
Hắn nhìn sắc trời, cạn lời nói: “Khu vực này mây đen bao phủ, nguyên lực Hắc Ám ngập tràn, ban ngày và ban đêm cũng đâu khác nhau là mấy đâu.”
Ngưu Lê nói: “Đối với bọn chúng mà nói, ban ngày là ban ngày, mặt trời không biến mất, bọn chúng vẫn sẽ cảm thấy chán ghét.”
“Biết nguyên nhân không?” Vương Đằng hỏi.
“Có lẽ là mặt trời cũng đã xảy ra một vài biến hóa.” Ngưu Lê suy tư một chút nói: “Dù sao mặt trời tại các quốc gia cổ đại trong truyền thuyết, chính là vật chí dương.”
“Ngươi sẽ không nói cho ta, truyền thuyết cũng là thật đấy chứ?” Vương Đằng nghi ngờ hỏi.
“Ngược lại là không phải, chỉ có điều truyền thuyết luôn sẽ có một vài căn cứ, có lẽ những người xưa đã nhìn thấy gì đó, cũng khó mà nói được.” Ngưu Lê ý vị thâm trường nói.
Vương Đằng cũng không phải là không tin tưởng, dù sao thời đại này đã không thể suy luận theo lẽ thường, nhân loại có lực lượng kinh khủng, có lẽ đặt trong mắt người xưa cũng không khác ma, thần là mấy, chỉ là hắn vẫn còn rất nhiều thắc mắc.
“Đây là đoán mò, hay là các ngươi đã tìm thấy bằng chứng liên quan?”
“Ngươi nói thử xem?” Ngưu Lê nhìn hắn, cười nói.
“…” Vương Đằng thấy bộ dạng này của hắn, liền biết hôm nay không có được đáp án.
Những người này đều là một kiểu đức hạnh này sao?
“Thật ra ta cũng biết không nhiều, đôi câu vài lời mà thôi.” Ngưu Lê lắc đầu nói.
Vương Đằng không hỏi nhiều nữa, mở ra Linh Thị quét qua bên trong điểm đóng quân.
Quả nhiên thấy được mấy chỗ nguyên lực Hắc Ám nồng đậm.
“Ba con cấp Chiến Binh thất tinh sao!”
Mọi người đều chưa lập tức hành động mà là tiếp tục ẩn nấp chờ đợi, cho đến khi đêm xuống, xuyên thấu qua mây đen trên bầu trời, có thể nhìn thấy một vầng trăng treo lơ lửng bầu trời đêm, chiếu xuống ánh sáng bàng bạc.
Bốn người ăn một chút lương khô tự mang, nhàm chán truyền âm giết thời gian.
Nhưng lực chú ý đều như có như không tập trung ở điểm đóng quân số 56 phía dưới.
Tầm khoảng mười giờ tối, điểm đóng quân số 56 rốt cuộc có động tĩnh.
Ba bóng người từ điểm đóng quân đi ra, không biết nói với nhau mấy câu gì, sau đó lập tức rời đi về các hướng khác nhau.
Ngưu Lê cau mày lại, lúc này ra lệnh: “Các ngươi mỗi người đi theo một con, ta ở lại đây canh chừng.”
“Được!” Ba người Vương Đằng lập tức đáp.
“Vương Đằng, không có vấn đề gì đấy chứ?” Ngưu Lê nhìn Vương Đằng, hỏi lại lần nữa.
“Yên tâm, không chết được!” Vương Đằng bình thản nói.
Ngưu Lê gật đầu, không nói lời nào nữa.
Ba người Vương Đằng mỗi người chọn một hướng cho riêng mình, sau đó thi triển phương pháp ẩn nấp của bản thân, đi theo.
“Đừng chết đấy!”
Giọng Khổng Lê truyền vào trong tai, ánh mắt Vương Đằng chợt loé, không quay đầu lại, người đã đi xa.
Hắn thi triển kỹ năng phong nghịch, khắp thân phủ đầy nguyên lực Hắc Ám, cả người biến mất trong cơn gió lạnh trong màn đêm.
Nếu chỉ là nguyên lực Hắc Ám đơn thuần, có thể hắn sẽ bị loài Hắc Ám phát hiện, nhưng nếu tăng thêm kỹ năng phong nghịch, tính bí mật sẽ lập tức tăng lên mấy lần. Chỉ cần cẩn thận một chút, Vương Đằng tin chắc rằng chính mình sẽ không bị phát hiện.
Hắn xa xa áp sát phía sau một loài Hắc Ám trong đó.
Đối phương lại là một con thuộc loài Hắc Ám hắn chưa từng nhìn thấy, thân hình cao lớn, ít nhất cỡ ba mét, trên đầu mọc một đôi sừng dê lớn, cong về phía sau, rõ ràng là một con quái vật đầu dê mình người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận