Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 455: Đồng bào không thể bắt nạt

“Vâng.” Vương Đằng gật đầu.
Kỳ thi cuối kỳ sớm hơn kiếp trước nửa tháng, thời gian vô cùng dư dả cho giải thi đấu võ đạo.
Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong vẫn phải ở lại Dương thành mấy ngày, mà Vương Đằng chuẩn bị trở về Địa tinh.
“Thầy ơi, ta chuẩn bị trở về.”
Goring đã về đến Công hội Phù văn. Vương Đằng gọi Tô Linh Huyên tới, ăn một bữa cơm cuối cùng với bọn họ.
Nghe thấy lời của Vương Đằng, Goring ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Đi đi, ta đã sớm biết ngươi chuẩn bị đi rồi, lúc rảnh rỗi trở về thăm lão già ta là được.”
“Sẽ như vậy.” Vương Đằng gật đầu.
Tô Linh Huyên luôn oán trách Vương Đằng ức hiếp nàng, nhưng đối mặt với tình cảnh này, trong lòng không khỏi dâng lên một chút mất mát.
Ăn xong bữa cơm này, Vương Đằng tạm biệt Goring. Tô Linh Huyên tiễn hắn đến cửa.
“Đừng tiễn nữa, trở về đi, chăm sóc thầy tử tế.” Vương Đằng quay đầu lại nói.
“Biết rồi, biết rồi, ngươi đi nhanh đi.” Tô Linh Huyên không kiên nhẫn khoát tay.
“Con nhóc này!” Vương Đằng lắc đầu, xoay người rời đi.
Tô Linh Huyên nhìn bóng lưng hắn, vẻ không kiên nhẫn trên mặt dần dần thu lại. Nàng nói trong lòng: “Sư huynh, thuận buồm xuôi gió!”
Vương Đằng đi đến trạm dừng phi thuyền, nhìn thấy một người ngoài ý muốn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Dung Tuyết, kinh ngạc nói.
“Làm bạn bè mồi hồi, ta tới tiễn ngươi.” Lý Dung Tuyết cười nói.
“Cảm ơn.” Vương Đằng nói.
“Nói cảm ơn là xa lạ rồi, cầm lấy, ta mua vé cho ngươi rồi.” Lý Dung Tuyết tặng vé phi thuyền cho Vương Đằng.
“Vậy ta không nói cảm ơn nữa.” Vương Đằng cười tiếp nhận, vẫy tay: “Ta đi đây, có duyên gặp lại.”
Nhìn phi thuyền cất cánh, Lý Dung Tuyết buồn vô cớ, người hầu gái bên cạnh nói: “Quận chúa, sao ngươi không níu giữ hắn chứ?”
“Ta lấy thân phận gì để giữ hắn lại chứ? Huống chi vùng trời của hắn, chắc chắn không ở trong thành phố này.” Lý Dung Tuyết cười nói.
....
Vương Đằng ngồi ở sát rìa boong tàu phi thuyền, nhìn tinh tú trên bầu trời. U Diễm Minh Nha chậm rãi hạ xuống. Từ khi vào dị giới, Vương Đằng nuôi thả nó, lúc này hình thể nó đã dài cỡ một mét, thực lực đạt tới nhị tinh, càng ngày càng giống một con chim hung mãnh, có vẻ thần tuấn của cha mẹ nó.
“Chúng ta phải về nhà rồi!” Vương Đằng vuốt lông chim giống như kim loại của nó, nói.
Lúc đến, một người một quạ, lúc đi, cũng là một người một quạ....
Hạ đô có không ít danh lam thắng cảnh, các món ăn vặt đặc sản, và đường phố thương mại hiện đại hóa phồn thịnh.
Đây đều là những địa điểm không thể không đến chơi của giới trẻ.
Dạo chơi chính là ăn uống, đi dạo xung quanh, vui vẻ hài lòng là được.
Vương Đằng và những người khác cũng không có điểm đến cụ thể, đi đến đâu chơi đến đó, thời gian trôi qua rất nhanh.
Buổi tối ăn cơm trở về nghỉ một đêm, ngày thứ hai tiếp tục chơi đùa vui vẻ.
Bọn họ đã sớm leo lên Tường Thành Cổ.
Bởi vì cả nước đang tổ chức giải thi đấu võ thuật lần thứ nhất, dòng người khổng lồ tập trung về Hạ đô, thậm chí rất nhiều người nước ngoài nghe tiếng mà đến.
Vì vậy, tại thời điểm này lượng người ở Hạ đô đông đúc không thua gì với ngày lễ tết.
Sáng sớm trên Tường Thành Cổ đã có không ít người.
Tường Thành Cổ được xây dựng thời chiến quốc cổ đại, trải qua gió sương và mưa tuyết hơn hai nghìn năm, nó đã trở thành biểu tượng lớn của đất nước Hoa Hạ.
Thậm chí còn có người đặt nó vào một trong tám kỳ quan của thế giới, đủ để cho thấy ý nghĩa tồn tại khổng lồ của nó.
Mỗi người đến Hạ đô gần như chắc chắn sẽ đến Tường Thành Cổ, như vậy mới không uổng phí chuyến đi này.
Vương Đằng và những người khác đã leo lên Tường Thành Cổ, vừa đi dạo vừa nhìn ngắm núi sông gấm vóc ở bốn phía xung quanh, có cảm giác khí thế hào hùng đang ồ ạt tiến về phía họ.
Hàn Chú chụp một bức ảnh, nhìn thành quả hắn gật đầu hài lòng nói: “Nghe nói dưới Vạn Lý Cổ Thành này có thần long đang ẩn nấp.”
“Đây có lẽ chỉ là tin đồn nhảm mà thôi, dẫu sao thì thần long cũng chỉ là loài sinh vật trong truyền thuyết.” Đỗ Vũ lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận