Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 810: Cả nước tề tụ! (3)

Hơn nữa lời nói của mấy người này khiến cho lửa giận trong lòng mấy người Cơ Tu Minh tăng lên, có khi nào bọn họ chịu sự khinh miệt như vậy, xem bọn họ như trẻ con, quả thực là không thể nhịn!
Đám người Cù Phi, Chúc Vân Thiều lập tức lấy tay khoác lên vai mấy người Cơ Tu Minh, thực sự sợ mấy người này nhất thời vọng động, động thủ ngay tại chỗ.
“Chị gái nhỏ này, khuôn mặt này của ta dày lắm, đánh không hỏng được đâu.” Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Mấy người Cơ Tu Minh: “…”
Đám người Chúc Vân Thiều: “…”
Đàm Đài Tuyền: “…”
Đánh không hỏng cái đầu á, tiện nhân này!
Đến lúc nào rồi mà còn có thời gian múa mồm.
Cô gái tóc xoăn kia lập tức ngây ngẩn cả người, rõ ràng không nghĩ tới Vương Đằng lại không ra bài theo lẽ thường, đổi thành một thiếu niên khác chịu sự khiêu khích như vậy, sớm đã không nhịn được rồi, kết quả tiểu thanh niên trước mặt này lại có thể bày ra bộ dạng cười hì hì, giống như không giận một chút nào.
“Chị gái bé nhỏ, ta đẹp trai như vậy, hay là cho một cái hẹn, ta không để ý tuổi tác lớn hơn đâu.” Vương Đằng một lần nữa mở miệng nói.
“...” Martha!
Quá tiện!
Lúc này nàng đã tin rồi, thanh niên trước mắt này da mặt có thể đúng là dày thật, kiểu đánh không hỏng ấy.
Bọn người Đàm Đài Tuyền càng hết nói nổi, cái tên này có chút tiết tháo được không?
“Tiểu tử, thu hồi lại lời nói vừa rồi của ngươi.” Gã đàn ông tóc vàng Utor bỗng nhiên híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Vương Đằng rồi nói.
“Nếu ta không thì sao.” Vương Đằng thu lại nụ cười trên mặt, thản nhiên đáp.
“Vậy ở trên lôi đài ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.” Trên khuôn mặt anh tuấn của Fortes lạnh như băng, lạnh giọng nói.
“Cút!” Vương Đằng trừng mắt, một đạo tinh quang bắn ra, đâm thẳng vào hai mắt đối phương, hắn lúc này không còn vẻ cười đùa cợt nhả, mà tựa như cự thú khủng bố đang chìm trong giấc ngủ say bị đánh thức, toàn thân tản ra khí tức khiếp người, khinh miệt quát lạnh: “Ngươi là cái thá gì.”
Fortes thần sắc hoảng sợ, tâm thần chấn động, không khỏi lùi về sau một bước.
“Ngươi!”
“Còn lắm lời, đánh cho cha mẹ ngươi cũng nhận không ra.” Vương Đằng ánh mắt băng giá, quét sang những người của Bạch Đầu Ưng quốc khác: “Các ngươi cũng vậy!”
Sắc mặt chúng nhân Bạch Đầu Ưng quốc đại biến, cả loạt nhìn về phía thanh niên bỗng nhiên trở nên bạo ngược, trong lòng quả thực có chút khó tin.
Rõ ràng vừa mới đây còn là bộ dạng đê tiện không ra làm sao, sao lại đột nhiên giống như trở thành một người khác vậy, cái tên này không phải bị bệnh thần kinh đó chứ?
Chẳng qua, khí thế của tên này…
Bọn họ kiêng kị không thôi.
“Khẩu khí lớn nhỉ!” Utor nhìn Vương Đằng thật sâu, hừ lạnh nói.
“Thế hệ người trẻ tuổi nước Hạ chúng ta có khí phách như vậy đấy, ngươi không phục.” Đàm Đài Tuyền cười nói.
Không khí của hai bên lập tức cứng đờ, võ giả các quốc gia khác cũng đều nhìn sang bên này, biểu cảm xem trò vui.
Hai nước lớn đại diện cho thực lực đỉnh cao của thế giới trước nay không ai phục ai, va chạm ở hội giao lưu cũng là chuyện trong dự liệu, không biết lần này bọn họ ai sẽ là người thắng?
Chính vào lúc này, một bóng dáng mặc bào trắng từ trên bậc thềm đá đi xuống.
“Tế tư thần điện!”
Có người kinh hô một tiếng.
Sắc mặt Parik ở một bên lập tức nghiêm túc, đứng cúi đầu cung kính.
Sắc mặt Đàm Đài Tuyền cũng trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn bóng dáng áo bào trắng đi xuống bậc thềm đá.
Đám người Bạch Đầu Ưng quốc không nói thêm nữa, nhìn về phía bóng dáng áo bào trắng.
Sự xuất hiện của tế tư thần điện, đều hấp dẫn sự chú ý của mọi người qua bên đó.
Vương Đằng quay đầu sang nhìn, đồng tử trong mắt chợt co rút lại: “Cấp Chiến Tướng trung vị!”
Người được gọi là tế tư thần điện này vậy mà là cường giả cấp Chiến Tướng trung vị thập nhị tinh!
“Yên lặng!”
Tế tư thần điện dừng bước chân ở trên bậc thềm đá, sắc mặt thanh nhã, tựa như nhân viên thần chức vô dục vô cầu, ánh mắt quét xuống phía dưới, giọng nói bình tĩnh bỗng nhiên truyền ra.
Bốn phía xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn về phía vị tế tư thần điện này.
“Các vị, hãy theo ta lên núi.” Tế tư thần điện nhìn thấy mọi người yên tĩnh mới tiếp tục lên tiếng nói.
Nói xong liền quay người bước chân đi lên.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lục tục đi theo phía sau.
“Chúng ta đi.” Utor hừ lạnh một tiếng, dẫn theo những võ giả trẻ tuổi phía sau quay lưng đi lên bậc thềm đá.
Đám người Fortes, Quincy hung hăng trừng mắt với Vương Đằng một cái, còn chưa đánh, khí thế không được thua.
Sau đó bọn họ đi theo bước chân của Utor.
Cô gái Martha tóc xoăn trước khi rời đi, quay đầu nhìn Vương Đằng một cái, nháy mắt với hắn, ánh mắt mờ ám vô cùng.
Vương Đằng: “…”
“Diễm phúc không cạn nha chú em!” Parik vỗ vai Vương Đằng, cười khà khà nói: “Lấy ánh mắt người có kinh nghiệm của ta xem ra, cô gái này bề ngoài có vẻ lẳng lơ, thực tế vẫn chỉ là gái còn trinh.”
Vương Đằng: “…”
Cho nên, liên quan gì tới hắn?
“Giờ trong lòng ngươi chắc sung sướng lắm nhỉ?” Đàm Đài Tuyền nhìn một lát, cười ha hả nói.
“Nói cái gì vậy, nếu ta có chút hảo cảm với loại phụ nữ hư hỏng thì đó đúng là muốn ăn đòn.” Vương Đằng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Đàm Đài Tuyền, mặt mũi nghiêm lại, nghiêm trang nói như đúng rồi.
“Ta tin ngươi mới lạ đó.” Đàm Đài Tuyền hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía thềm đã: “Đi thôi!”
“Diễm phúc không cạn.” Chúc Vân Thiều nín cười, vỗ vai Vương Đằng.
Cơ Tu Minh từ bên cạnh lướt qua, bỗng nhiên dừng bước chân, sắc mặt bình tĩnh nói: “Chúc ngươi may mắn!”
“Tóm lấy nàng, làm vẻ vang cho đất nước.” La Thành sắc mặt nghiêm túc, nói một câu như vậy.
Mục Chí Quốc cũng gật đầu, giống như vô cùng tán đồng lời La Thành nói.
“...??” Vương Đằng.
Mẹ nó cái gì mà làm vẻ vang cho đất nước!
Các ngươi lại đem chuyện này xem như việc làm vẻ vang cho đất nước, các ngươi có chút liêm sỉ không hả?
Vương Đằng vô cùng cạn lời, không ngờ tới hai cái tên kiệm lời ít nói La Thành và Mục Chí Quốc này cũng tới trêu chọc hắn.
Các ngươi lại là kiểu đàn ông ngạo kiều này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận