Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 745: Vua Phong Bạo! Vua của ta!

Đến chỗ Vương Đằng, cứ ba lần bốn lượt bắt hải thú cấp Lãnh Chúa như thể bắt hải sản thật vậy.
Thế này… cũng đả kích người ta quá đấy!
Vương Đằng chẳng quan tâm bọn họ, kéo lưới lớn đến phía sau, đánh con cự mãng biển sâu bất tỉnh, ném vào cùng chỗ với tôm hùm cấp Lãnh Chúa, bạch tuộc cấp Lãnh Chúa.
“Trông chúng cho kỹ!”
Sau khi hắn vứt câu này lại cho binh sĩ xung quanh, bèn trở về chiến trường lần nữa.
Binh sĩ xung quanh: “…”
Con thứ ba rồi!
Nhóc con nhà ngươi muốn ăn tiệc hải sản thật à!
Trước màn hình, mọi người từ mọi miền đất nước thấy cảnh này thì sắc mặt đều trở nên vô cùng kỳ lạ.
Từ chiến trường thảm khốc biến thành hiện trường đánh bắt hải sản quy mô lớn rồi!
Có cảm giác phong cách đột nhiên thay đổi!
Bên phía Hạ đô, đến cả đám người lãnh tụ võ đạo, Nguyên soái quân đội cũng trưng ra vẻ mặt đành chịu nhìn bóng dáng đang chăm chỉ chuyển hải sản kia, lắc đầu.
Ài, hải sản đâu ra, đó là hải thú cấp Lãnh Chúa!
……
Vương Đằng không biết suy nghĩ của mọi người, vận chuyển xong hải sản với tốc độ bàn thờ rồi quay về mặt biển lần nữa.
Lúc này đám người Đàm Đài Tuyền đang bao vây mấy con hải thú cấp Lãnh Chúa còn lại.
Khà khà khà…
Mấy con hải thú cấp Lãnh Chúa kia ngơ ngác không thôi, vừa chớp mắt bọn chúng chỉ còn lại ba con cấp Lãnh Chúa, ngó nghiêng xung quanh đột nhiên có cảm giác mình tứ cố vô thân.
Mẹ nó chứ, hoảng vãi!
Bọn chúng nhìn cường giả cấp Chiến Tướng nhân loại đang vây đến phía trước, không khỏi run lên cầm cập, bỗng dưng một nỗi tuyệt vọng dâng lên trong tim.
Ầm ầm!
Lúc này, mặt biển ngoài xa bỗng dưng nổ tung, một bóng đen khổng lồ xuất hiện từ trong nước.
Thân thể to lớn đứng trên mặt biển, khí tức kinh khủng tràn ra.
“Rác rưởi!”
Tiếng vang ầm ầm ầm tuôn ra từ miệng nó, chấn động cả mặt biển lẫn không trung.
Sắc mặt đám người Đàm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh, Tổng đốc Giang đều thay đổi đáng kể, vừa xuất hiện thế đại thắng, bây giờ tự dưng lại ngưng đọng.
Đồng tử mọi người đều co lại, nhìn về phía bóng dáng to lớn đột nhiên xuất hiện ở ngoài xa.
Sắc mặt Vương Đằng cũng trở nên vi diệu, nhìn về phía bên kia.
Chỉ thấy một con viên hầu khổng lồ, lông lá trên người tỏa ra màu lam tím xuất hiện từ mặt nước, sóng biển cuộn trào, hai mắt nó tím sẫm, gương mặt hung hăng, lại lẫn tia uy nghiêm không thể nhìn thẳng.
Bỗng dưng trong không trung có sấm chớp vang rền, từng tia sấm sét màu tím ập xuống từ trên trời, theo con cự viên kia.
Cùng lúc này trên mặt biển còn nổ lên từng cơn lốc, lượn vòng trên đầu con cự viên kia, tôn nó lên như con cưng của trời đất!
Dị tượng!
Con cự viên này vừa xuất hiện đã dẫn đến dị tượng trong trời đất.
Sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng nghiêm trọng, đôi mắt lóe lên tia sáng, rõ ràng trong lòng đã mất bình tĩnh.
Vốn dĩ người khắp nơi trên cả nước đã từ từ thả lỏng tâm trạng, bây giờ con cự viên này xuất hiện lại dậy sóng lần nữa.
Hạ đô, nhóm người lãnh tụ võ đạo đều chấn động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kinh khủng xuất hiện trong video.
“Sao có thể?” Bộ trưởng bộ Giáo dục ngạc nhiên nói: “Sao trong tinh thú lại xuất hiện tồn tại mạnh mẽ như vậy!”
“Biến số! Biến số!” Lãnh tụ võ đạo hít sâu, tự nói.
“Làm sao đây? Xuất hiện một tồn tại mạnh mẽ như vậy, Đông Hải…” Nguyên soái quân đội không nói nữa.
Nhưng trong lòng mọi người đã nghĩ đến một điều, lần này, e rằng thật sự không giữ nổi Đông Hải rồi!
……
Đông Hải.
Trong hầm trú ẩn dưới đất, mọi người nhìn bóng dáng to lớn bỗng dưng xuất hiện đều kinh hãi.
Một nỗi tuyệt vọng dần lan trong tim mọi người.
Rõ ràng đã có thể xoay chuyển, tất cả mọi người đều nghĩ trận chiến này sắp kết thúc rồi, nhưng vừa chớp mắt đã có biến, ai mà chịu được!
Dù người bình thường không thể thấy được rốt cuộc cự viên kia là tồn tại mạnh mẽ cỡ nào, nhưng khi bọn họ thấy cường giả cấp Chiến Tướng nhân loại như gặp phải kẻ địch mạnh thì đã biết con cự viên này chắc chắn vô cùng khủng khiếp.
Võ giả nhân loại trên mặt đất cảm nhận rõ nhất, khí thế đáng sợ cuộn trào đến từ biển cả, từ xa đã khiến người ta khiếp vía.
Sự khủng khiếp của con cự viên này vượt xa mấy con hải thú cấp Lãnh Chúa trước đó cộng lại, có ai trong phe nhân loại chặn được?
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng!
Trời muốn diệt Đông Hải, Đông Hải không thể không vong!
Đây thật sự là trò đùa của ông trời, nhìn bọn họ vùng vẫy, khiến bọn họ thấy được hy vọng, sau đó lại đẩy bọn họ vào vực thẳm tuyệt vọng lần nữa, không bò ra nổi nữa.
“Vua Phong Bạo! Vua của ta!”
Bất chợt một giọng nói vang lên trong bầu không khí lặng ngắt.
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa còn lại quỳ rạp xuống với cự viên kia, cung kính mà hèn mọn.
Vô số hải thú quỳ rạp xuống, phát ra tiếng gầm trầm thấp, chúng nó không thể nói, nhưng thể hiện sự cung kính và thần phục bằng cách của loài thú.
Vua Phong Bạo!
Trên mặt biển, vạn thú thần phục!
Con vượn khổng lồ đứng đằng xa, cùng với sấm sét và bão tố, hệt như cự thú hồng hoang từ thời viễn cổ xuyên đến.
Không khí bỗng nhiên đọng lại!
Sắc mặt cường giả cấp Chiến Tướng vô cùng nghiêm trọng, bất giác tập trung vào một chỗ, nhìn con vượn khổng lồ ở đằng xa giống như đối mặt với kẻ địch lớn.
“Làm sao đây? Con hải thú này hơi vượt quá sự tưởng tượng của ta rồi!” Tổng đốc Giang thấp giọng nói với vẻ mặt khó coi.
Mọi người lắc đầu, đều giữ im lặng.
“Hay là, chúng ta vẫn là nhận thua đi?” Lúc này, một giọng nói rất hèn hạ vang lên.
“...” Mọi người đồng thời nhìn về phía Vương Đại Pháo vừa nói chuyện.
Vương Đại Pháo rung động cả người, bị ánh mắt của mấy người nhìn chằm chằm, đột nhiên có một loại cảm giác đáng sợ, gương mặt lập tức lộ ra vẻ lúng túng, ho khan nói: “Đùa đó, đùa đó!”
Dưới loại tình hình này, thật ra bọn họ không có cách gì tốt, hoặc là đầu hàng, hoặc là... tử chiến!
Nhưng khiến bọn họ đầu hàng hải thú, không có ai cam lòng.
Đây là một cuộc đọ sức giữa người và hải thú, đồng thời cũng là lần va chạm quy mô lớn lần đầu tiên của hai bên, có vô số cặp mắt toàn quốc đang nhìn vào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận