Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 875: Cú bóp chặt yết hầu vận mệnh!

Thân là cường giả, ai chẳng có chút kiêu ngạo!
Ngươi càng mạnh, thì càng như vậy.
Đáng tiếc người bọn họ gặp phải lại là Vương Đằng…
Đối mặt với sự kinh thường không quan tâm hiện ra trong lời nói của mấy kẻ đó, Vương Đằng lại vô cùng bình thản, đáy lòng không có chút gợn sóng nào, nói: “Các ngươi cũng đừng cãi nhau nữa, hay là cùng lên đi.”
Một câu nói, khiến xung quanh lập tức tĩnh lặng.
Ánh mắt của bảy thánh kỵ sĩ nhìn Vương Đằng không chớp mắt, giống như đã nghe thấy lời nói nào đó khiến người ta khó mà tin được.
“Ngông cuồng!”
“Dốt nát!”
“Tự tìm đường chết!”

Bảy thánh kỵ sĩ lần lượt mở miệng, ánh mắt lạnh như băng, dồn dập quát lên.
“Ha ha ha!” Vương Đằng đột nhiên phá lên cười.
“Ngươi cười cái gì?” Arodney nhíu mày nói.
“Ta cười các ngươi nực cười.” Vương Đằng cười, sắc mặt đột nhiên chuyển lạnh, chợt quát lên: “Nếu đã vội vàng như vậy, vậy thì để ta tiễn các ngươi một đoạn.”
Ầm!
Trong phút chốc, một luồng nguyên lực đáng sợ từ trên người Vương Đằng bùng phát ra.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ…
Năm loại nguyên lực, đồng loạt bùng nổ!
Nguyên lực kinh khủng giống như đại dương tập hợp thành, dâng lên cơn sóng lớn cuồn cuộn, cuốn sạch khắp nơi phía tây.
Cũng trong lúc đó, Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly cũng lao ra từ trong cơ thể Vương Đằng, quấn quanh người hắn, làm hắn nổi bật như quân vương Hỏa Diễm.
Sắc mặt bảy thánh kỵ sĩ lập tức biến đổi!
Trong nháy mắt, bọn họ phát hiện mình đã xem thường Vương Đằng.
Nguyên lực đáng sợ như vậy, sao một võ giả có thể có được.
Nhưng Vương Đằng cũng không cho bọn họ cơ hội để suy nghĩ, cũng không thấy hắn có bất cứ động tác nào, mấy luồng hàn quang lao ra từ trong hỏa diễm trên người hắn, bao quanh ngọn lửa, đuôi lửa kéo dài bay nhanh về phía các thánh kỵ sĩ.
Tốc độ của những hàn quang này quá nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt bảy thánh kỵ sĩ, hoặc trực tiếp ép sát tới ánh mắt bọn họ, hoặc nhằm thẳng vào tim… Không có ngoại lệ, tất cả công kích đều nhắm chuẩn vào điểm yếu ở bọn họ.
Đồng tử trong mắt bảy thánh kỵ sĩ co lại, họ vội vàng đối phó.
Chỉ thấy Damia của cung Thiên Yết chỉ điểm ra, một luồng ánh sáng màu đỏ tươi bắn ra từ trên móng tay nhọn của hắn, lao về phía hàn quang kia.
Arodney của cung Sư Tử trực tiếp nhất, quyền mang lóe lên, hóa thành vô số quyền ảnh, ngăn chặn hàn quang.
Các thánh kỵ sĩ khác cũng thi triển thủ đoạn như vậy, tiến hành ngăn chặn.
Ầm ầm ầm!
Từng luồng công kích bùng nổ ở trên không trung, đáng tiếc đều không đánh trúng hàn quang kia.
Mấy luồng hàn quang như hóa thành từng con linh xà, xuyên qua lại cực kỳ linh hoạt trên không trung, vẽ ra từng sợi dây lửa trong không khí, điên cuồng quay và va chạm xung quanh bảy thánh kỵ sĩ.
A!
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết đột nhiên vang lên.
Đám người quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Đằng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Kao, một tay bóp chặt cổ hắn, nhấc cả người hắn lên.
Đồng thời hai cánh tay của Kao cũng bị đâm qua, máu tươi tí tách chảy xuống.
“Tha cho ngươi một lần, ngươi vẫn dám đến, thật là không biết sống chết!” Vương Đằng cười lạnh nói.
Người đầu tiên hắn để mắt tới chính là Kao này.
Hắn đã rất rõ thủ đoạn của đối phương, chỉ cần có cách đối phó, muốn bắt được hắn, đương nhiên sẽ không quá khó.
Và làm như vậy, chính là để… Giết gà dọa khỉ!
Không để cho mấy kẻ này nhìn thấy thủ đoạn của hắn, bọn họ lại thật sự cho rằng hắn không nóng nảy.
Kao nghe vậy, ánh mắt xẹt qua vẻ nhục nhã, nhưng hắn bị Vương Đằng bóp cổ, giống như một con vịt bị bóp chặt cổ số phận, không thể động đậy chút nào.
Giờ phút này, hắn mới thật sự hiểu sự chênh lệch giữa hắn và Vương Đằng.
Nhưng sao tên này lại mạnh như vậy?
Kao không thể hiểu nổi, gần như khó mà tin được, lúc này sắc mặt hắn không ngừng đỏ lên, hiển nhiên là đã sắp nghẹt thở.
“Buông hắn ra!” Đám người Arodney vội vàng quát lớn, muốn lên trước cứu viện, nhưng đều bị Lưu Tinh Chùy cuốn lấy, không để họ rảnh rỗi.
“Các ngươi đang ra lệnh cho ta sao?” Vương Đằng nhìn về phía đám người, khóe miệng lộ vẻ chế giễu.
Đã đến lúc này rồi, những kẻ này vẫn chưa thấy rõ tình thế, còn dám hô lớn gọi nhỏ với hắn, đúng là một đám ngu xuẩn!
“Buông hắn ra, nếu không hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Damia lạnh lùng nói.
Vương Đằng cười, nhìn Kao nói: “Đừng trách ta, muốn trách thì trách bọn họ được rồi, ngươi nhìn bọn họ, đây là lời người nói sao, thật ra bọn họ đang muốn hại ngươi đó!”
Đôi mắt Kao lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn phí công, muốn nói chuyện, cổ họng lại bị bóp chặt, không phát ra được chút âm thanh nào.
“Đáng thương, thật đáng buồn!”
Vương Đằng nhìn dáng vẻ hấp hối dãy dụa này của hắn, không khỏi lắc đầu, sau đó bàn tay vặn một cái, kình lực phun trào.
Rắc rắc!
Âm thanh thanh thúy vang lên, mọi người hoảng sợ, mặt đầy vẻ không thể tin được.
“Kao… Chết rồi!”
Damia nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn to hai mắt, rất lâu sau vẫn chưa thể hồi thần lại.
Kao vừa rồi còn đấu khẩu với hắn, cứ chết như vậy rồi!
Hắn tưởng rằng sáu thánh kỵ sĩ bọn họ ở đây, Vương Đằng chắc chắn sẽ ném chuột sợ vỡ bình, không dám thật sự làm Kao bị thương.
Kết quả võ giả nước Hạ trước mắt này không hề có chút kiêng kỵ nào, nói giết là giết, không coi lời uy hiếp của hắn ra gì.
Damia lập tức cảm thấy gương mặt có cảm giác đau rát!
Những thánh kỵ sĩ khác cũng rơi vào yên tĩnh, đều là thánh kỵ sĩ, lại trực tiếp chết trước mặt bọn họ như vậy.
Hơn nữa còn bị người ta bóp cổ vặn chết giống như con vịt!
Kiểu chết nhục nhã như vậy, quả thực là khiêu khích cực lớn đối với thánh kỵ sĩ bọn họ.
Sắc mặt của đám người Arodney cực kỳ khó coi. Mỗi người đều tức giận trừng Vương Đằng, cuối cùng cũng không còn dáng vẻ ngạo nghễ lạnh lùng kia nữa.
Vương Đằng cười nhạt, quét mắt nhìn mọi người, dường như cảm thấy sự biến đổi bất chợt này khá thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận