Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 792: Một quyền cực kỳ nghiêm túc

Chắc không đến nỗi thế giới giả lập này còn cao cấp hơn cả hệ thống, giả lập luôn hệ thống đâu nhỉ.
Rõ ràng đây là chuyện không thể.
Vương Đằng có niềm tin mù quáng với hệ thống nhà mình.
Cho nên chỉ có thể là thế giới giả lập này xảy ra tình huống đặc biệt.
Bất kể thế nào, đây cũng là chuyện tốt.
Đang lo không có nơi nào thăng cấp nguyên lực hệ Băng thì thứ này lại tự đưa tới cửa, đúng là trời cũng giúp ta.
Mắt Vương Đằng sáng lên, nhìn về phía cự mãng như đang nhìn con tằm thuộc tính Băng chờ kéo sợi.
Cự mãng băng lam lắc lắc đầu, hai mắt đầy sao khôi phục lại vẻ lạnh lùng, tràn đầy sát ý nhìn nhân loại trước mặt.
“Đến đây, đến đây. Chính là ánh mắt này. Mau tới giết ta, dùng hết thủ đoạn giết ta. Mau lên!” Vương Đằng hưng phấn nói.
“... Nhân loại này bị M à?” Cự mãng băng lam.
Đàm Đài Tuyền đứng đằng xa, đang suy nghĩ có nên ra tay giúp đỡ không, lại chợt thấy vẻ mặt hưng phấn của Vương Đằng, nàng bèn nghĩ mình lo thừa rồi.
Cũng đúng, Vương Đằng có thể dùng một quyền đánh bay con tinh thú mãng xà cấp Lãnh Chúa hạ vị này chứng tỏ cho dù hắn không sử dụng mấy đại chiêu của mình cũng chưa chắc đã đánh không lại nó.
Lấy cấp chuẩn Chiến Tướng thập nhất tinh đối kháng với tinh thú cấp Lãnh Chúa hạ vị thập nhị tinh, vượt cấp mà chiến, tên này đã đi ngày càng xa trên con đường vô địch rồi.
Không được, đã từng là sư phụ của hắn, sao mình có thể tụt hậu được.
Đàm Đài Tuyền cắn răng, niềm tin trở lên mạnh hơn trong lòng lập tức dâng lên.
Nàng vốn là võ giả thiên tài đứng đầu, nếu không đã chẳng đạt đến cấp Chiến Tướng vào năm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Giờ lại bị người tới sau là Vương Đằng đuổi kịp, tất nhiên là không cam lòng.
Đàm Đài Tuyền nhìn Vương Đằng đang giằng co với băng mãng phía trước, khóe miệng giần giật.
Rốt cuộc tên này đang hưng phấn cái gì?
...
Cự mãng băng lam chầm rãi trườn đi, cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Đằng trước mặt.
Nhân loại này khiến nó có cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
Nhất là ánh mắt kia, trông cứ biến thái thế nào ấy…
“Xì!”
Nó rít lên với vẻ thăm dò, đầu đột nhiên lao ra…
Vương Đằng vẫn không nhúc nhích.
Sau đó băng mãng lại thu người về, vẫn chưa phát động công kích.
“Con mãng ngu này đang làm gì thế?” Vương Đằng ngạc nhiên, đầu đầy sương mù.
Cho nên ban nãy… là động tác giả?
Đường đường là tinh thú cấp Lãnh Chúa lại còn chơi động tác giả, ngươi nghĩ đây là đá bóng à? Còn có động tác giả?
Trông con băng mãng này có vẻ không được thông minh cho lắm, chắc không phải ban nãy bị hắn đánh hỏng đầu luôn rồi chứ?
Ánh mắt Vương Đằng nhìn băng mãng bỗng trở nên thương hại.
Thật đáng thương, tinh thú cấp Lãnh Chúa trưởng thành không dễ, thế mà lại bị ngu.
Thôi bỏ đi, con tinh thú này ngu rồi, không cần nữa, làm thịt thôi.
Không biết thịt tinh thú hệ Băng có ngon không nhỉ?
Hắn còn chưa ăn bao giờ.
Vương Đằng bất giác suy nghĩ miên man, thân hình đột ngột biến mất tại chỗ, hóa thành một vệt tàn ảnh, nhanh chóng lao về phía băng mãng.
Nắm tay vung lên, nguyên lực hệ Kim tuôn trào, hình thành cương kình mạnh mẽ, ngưng tụ trên nắm đấm.
Chiến kỹ cấp Thiên – Kim Cương quyền.
Áo nghĩa Lực.
Một quyền cực – kỳ – nghiêm túc!
Giây phút này, băng mãng cảm nhận được uy thế cực kỳ đáng sợ từ nắm đấm của Vương Đằng. Nắm đấm không ngừng phóng đại trong mắt nó, giống như một ngọn núi ép xuống.
“Đó là??” Dường như Đàm Đài Tuyền đã nhận ra điều gì, mở trừng hai mắt, trong lòng rúng động không ngớt.
“Xì!”
Băng mãng rít lên, miệng nhanh chóng ngưng tụ ra quang mang băng lam, ầm ầm phun ra.
Uỳnh!
Ánh sáng băng lam lao về phía nắm đấm của Vương Đằng.
Quang mang nguyên lực bùng nổ, đòn tấn công của song phương dấy lên sóng khí khủng bố, tràn ra bốn phương tám hướng.
Ánh sáng nổ tung ở nơi trung tâm.
Đàm Đài Tuyền nheo mắt, ánh mắt nhìn vào trung tâm luồng sáng.
“Xì!” Tiếng rít của băng mãng vang lên phía trước, trong thanh âm mang vẻ đau đớn.
Nét mặt Đàm Đài Tuyền lập tức thay đổi. Có vẻ trong vụ va chạm vừa rồi, băng mãng đã chịu nhiều thua thiệt.
Bụi mù bị kình phong cuốn lên từ từ tản đi, tình hình bên trong hiện ra rõ ràng.
Trên mặt đất xuất hiện một hố sâu, cái đầu khổng lồ của băng mãng vùi vào trong đất, lớp vảy cứng rắn vỡ vụn, rơi lả tả xung quanh.
Rất nhiều máu chảy xuống từ đầu nó, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
Mà trên đầu nó đang đứng một bóng người, chính là Vương Đằng.
“Chết rồi sao?” Đàm Đài Tuyền nhíu mày. Kết quả này hơi nằm ngoài dự đoán của nàng, cảnh giới của đôi bên có sự chênh lệch, kết quả băng mãng vẫn bị Vương Đằng đánh bại dễ dàng như vậy.
Lẽ nào con băng mãng này đẹp mà ngu?
“Xì!”
Đúng lúc này, băng mãng đột nhiên mở mắt, rít lên, cơ thể giãy dụa điên cuồng.
Vương Đằng đứng trên đỉnh đầu băng mãng chưa bị hất ra, ngược lại nắm lấy một sừng của băng mãng, ánh mắt lạnh lùng: “Còn ngoan cố à?”
Băng mãng cố sức vẫy đầu, muốn hất văng Vương Đằng trên đỉnh đầu.
Đồng thời một cỗ hàn ý tuôn ra từ trên sừng nó, chớp mắt đã lan đến cánh tay Vương Đằng.
Một lớp băng dày đông cứng cánh tay hắn.
“Muốn đóng băng ta à?” Vương Đằng cười nhạt, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tuôn ra, bao lấy cánh tay hắn từ trong ra ngoài.
Hỏa diễm vốn khắc hàn băng, huống chi Thanh Ngọc Lưu Ly diễm còn là thiên địa chi hỏa, hàn băng có thể chịu được nó trên đời vốn chẳng có bao nhiêu.
Tất nhiên hàn băng của con băng mãng này không đạt đến trình độ đó.
Tầng băng dày kia lập tức tan chảy hoàn toàn.
Vương Đằng chưa thu Thanh Ngọc Lưu Ly diễm lại mà để nó lan ra, rơi vào sừng nhọn của băng mãng.
Xì!
Mắt băng mãng lồi ra, rít lên đau đớn.
Nóng!
Nóng quá!
Nhân loại này làm gì thế?
Tinh thú thuộc tính Băng nào chịu được sức nóng của Thanh Ngọc Lưu Ly diễm. Đối với nó, thiêu đốt như vậy chẳng khác nào hình phạt đau đớn nhất.
Ánh mắt Vương Đằng lạnh căm, tay kia cũng nắm lấy sừng còn lại của băng mãng, Thanh Ngọc Lưu Ly diễm tuôn ra từ cánh tay vây lấy sừng nhọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận