Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 693: Bong bóng thuộc tính ngoài ý muốn! (2)

Những Huyết tộc còn lại nhao nhao hoảng sợ, Vương Đằng không cho bọn hắn thời gian để phản ứng, tiếp tục xông về phía một tên Huyết tộc khác, vung ra một quyền.
“Khốn kiếp, chẳng lẽ ngươi không sợ thế lực sau lưng chúng ta sao?” Sắc mặt một Huyết tộc tái nhợt hét lớn.
“Ta sợ ngươi à!” Một quyền của Vương Đằng rơi trên bụng của hắn, đánh hắn bay ra xa mấy mét, ngã trên mặt đất không rõ sống chết.
Sắc mặt những Huyết tộc còn lại chấn động, ánh mắt mang theo sợ hãi, không ngừng thối lui.
Vương Đằng theo sát tiến lên.
“Đợi một chút, chúng ta giao loài Hỗn Huyết cho ngươi, tùy ngươi xử trí!” Bọn họ thấy Vương Đằng hung tàn như thế, lập tức lựa chọn thỏa hiệp, hô lớn.
“Ngại quá, bây giờ ta thấy các ngươi là khó chịu, cho nên muốn đánh các ngươi trước đã.” Vương Đằng cười lạnh nói.
“...” Mấy tên Huyết tộc.
Mẹ nó oan ức này ai mà chịu nổi!
Rầm rầm rầm!
Vương Đằng chưa bao giờ nhân từ với loài Hắc Ám, vừa ra tay chính là đòn trí mạng, đè mấy tên loài Hắc Ám Huyết tộc xuống đất đánh một trận hung hăng dữ dội.
Nhế nhưng lần này cuối cùng hắn cũng không giết mấy tên Huyết tộc này. Suy cho cùng đây cũng là địa bàn của Huyết tộc, vị thành chủ kia còn trông cậy vào những Huyết tộc này làm việc cho nó. Nếu như hắn giết, e là tên thành chủ Huyết tộc sẽ tìm hắn gây phiền toái.
Trước khi chưa rời khỏi thế giới Hắc Ám, tính mạng vẫn quan trọng hơn!
Một lát sau, Vương Đằng ngừng tay, thở dài sảng khoái một cái.
Ta nhổ vào, nhẫn nhịn các ngươi lâu như vậy rồi!
Cho các ngươi cảm nhận về sự ưu việt.
Tử Dạ nhìn hắn mà mặt tràn đầy ánh sáng lấp lánh, trong mắt lóe ra tia sáng, muốn hành hung mấy tên người xấu này giống như tên nhóc kia.
Vương Đằng nhìn lên, nhìn loài Hỗn Huyết xung quanh.
Những loài Hỗn Huyết lập tức lui về sau một bước, nhất là tên loài Hỗn Huyết cường tráng, trên mặt hắn lại càng sợ hãi, trong lòng thấy hối hận vô cùng, tại sao phải đi tìm hai loài Hỗn Huyết kia gây phiền toái, bây giờ chọc giận tên sát tinh này.
Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, lại có Huyết tộc sẽ ra mặt vì loài Hỗn Huyết.
“Ngươi, tới đây!” Vương Đằng lạnh lùng nói với loài Hỗn Huyết cường tráng kia.
Tên loài Hỗn Huyết cường tráng không khỏi nhìn về phía chủ nhân của mình, đáng tiếc nó đã bị vùi sâu vào trong đất, sớm hôn mê.
“Gọi ngươi tới đây, không nghe thấy sao?” Vương Đằng nói.
“Muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được.” Sắc mặt tên loài Hỗn Huyết cường tráng cứng ngắc, ngạnh cổ nói.
“Không phải là ngươi rất ngạo mạn ư, bắt nạt trẻ con, bây giờ giả bộ kiên cường cái gì.” Vương Đằng lạnh lùng nhìn nó nói: “Ta đếm đến ba, nếu như ngươi vẫn không đến, đừng trách ta lòng dạ ác độc.”
Vẻ mắt tên loài Hỗn Huyết cường tráng nén nghẹn, cuối cùng vẫn thành thật đi tới.
Ở thế giới Hắc Ám, bọn họ đã sớm hiểu được một đạo lý, đắc tội người nào cũng đừng đi đắc tộc loài Thuần Huyết, nếu không chỉ có một con đường chết.
“Vừa nãy chính là hắn đánh ngươi, bây giờ giao cho ngươi xử trí.” Vương Đằng cúi đầu nói với Tử Dạ.
“Cho ta mượn đao.” Ánh mắt tiểu Tử Dạ lập tức trở nên hung ác, nói.
Vương Đằng không hề cảm thấy bất ngờ, có thể sống một cuộc sống trong rừng rậm lâu như vậy, tiểu Tử Dạ cũng không phải là nhóc con nhu nhược.
Hắn lấy ra một con dao găm từ trong nhẫn không gian đưa cho.
Tiểu Tử Dạ nhận lấy dao găm, từng bước đi tới tên loài Hỗn Huyết cường tráng.
Tên loài Hỗn Huyết cường tráng biết nàng muốn làm cái gì, ánh mắt chớp nháy, nhưng nhìn đến Vương Đằng ở phía xa, cuối cùng vẫn không dám động.
Tử Dạ đi tới trước mặt của hắn, thân nàng chỉ cao tới bắp đùi hắn, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ngồi xổm xuống!”
Tên loài Hỗn Huyết cường tráng nén nghẹn tới cực điểm, con nhóc con này muốn đâm hắn, còn muốn chính hắn ngồi xổm xuống, quả thực là tức chết người.
Nhưng hắn không dám không ngồi xổm xuống.
Tử Dạ thấy tên loài Hỗn Huyết cường tráng ngồi xổm xuống, dao găm hung hăng đâm xuống.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Trọn ba đao đâm vào trong bụng tên loài Hỗn Huyết cường tráng, máu tươi phun ra, khiến cho sắc mặt hắn không khỏi trắng bệch.
Đồng thời mấy bong bóng thuộc tính rơi ra.
“Ồ!” Vương Đằng không khỏi nhẹ ồ lên một tiếng.
Hắn thấy không chỉ tên loài Hỗn Huyết cường tráng rơi ra bong bóng thuộc tính, ngay cả trên người tiểu Tử Dạ cũng rơi ra một bong bóng thuộc tính có màu sắc cực kỳ kỳ lạ.
Nhặt!
“May mắn x1”
Vương Đằng sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Thế mà còn có loại bong bóng thuộc tính này!
May mắn!
Có phải nhặt được thuộc tính may mắn, có thể gia tăng thuộc tính may mắn, sau đó biến thành… Âu Hoàng?
Nhưng vấn đề là, tiểu Tử Dạ này giết người rơi thuộc tính may mắn là chuyện quái quỷ gì??
...
Vương Đằng nhìn tiểu Tử Dạ bên cạnh, sờ sờ cằm, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Thuộc tính may mắn xuất hiện khiến cho hắn có ảo giác giống như mua vé số đột nhiên trúng giải độc đắc vậy.
Hắn kéo ra giao diện thuộc tính, chỉ thấy phía trên vừa mới tăng một vạch vào vị trí phía dưới của thuộc tính tinh thần và ngộ tính.
May mắn: 10
Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, người bình thường có hạn mức may mắn cao nhất là mười, mà thuộc tính may mắn của hắn vừa vặn là mười, có nghĩa là hắn đã đạt tới hạn mức cao nhất của thuộc tính may mắn.
Tuy nhiên ngay lập tức hắn lấy lại tinh thần. Hiển nhiên đây là kết quả sau khi cộng thêm một điểm thuộc tính may mắn vừa rồi của tiểu Tử Dạ. Nguyên vốn của hắn là chín điểm.
Thật ra chín điểm cũng rất cao!
Khó trách vận khí của hắn cũng không tệ, còn tưởng rằng bộ dạng đẹp trai thì không đen đủi gì đó.
Mà bây giờ biến thành mười điểm, khẳng định vận may sẽ tốt hơn.
Thật tốt!
Thế nhưng tiểu Tử Dạ rơi một giá trị thuộc tính, không biết có ảnh hưởng tới thuộc tính may mắn của bản thân nàng hay không.
Cái vấn đề này, thật ra hắn cũng từng nghĩ tới.
Giống như thuộc tính nguyên lực, thuộc tính chiến kỹ công pháp, đều là loại thuộc tính tăng trưởng học tập, rơi xuống rồi còn có thể khôi phục lại, nhưng mà giống như tinh thần, loại bong bóng thuộc tính ngộ tính căn bản là không thể nào tự mình tăng trưởng, nếu như rơi ra, có thể khôi phục hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận