Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 951: Chu Huyền Vũ (2)

Đám người Khang Văn Bác suýt chút nữa cười ra thành tiếng, hai người này đúng là mặt dày quá rồi.
Sắc mặt Vương Đằng trở nên kì lạ.
Hai vị phó quân chủ này đúng là cầu sống sợ chết.
Nhưng mà hắn đáng sợ như vậy sao?
Đến nỗi kinh sợ thành như thế này?
“Được rồi, mau nói xem rốt cuộc là có chuyện gì mà vội vậy.” Vương Đằng lắc đầu hỏi.
Tống Vạn Giang và Chúc Thừa Vọng lập tức thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Quân chủ, lần hành động tiêu diệt Chân Lý giáo này còn có sự tham gia của hai quân đoàn khác, bọn họ hy vọng có thể cùng chúng ta thảo luận một chút về kế hoạch.”
“Còn có hai quân đoàn khác!” Vương Đằng khẽ nhíu lông mày: “Sao lại không có ai báo cho ta?”
“Chúng ta cũng vừa mới nhận được thông báo, chắc đây là quyết định tạm thời của phía trên.” Tống Vạn Giang nói.
“Được rồi, báo cho đối phương, lập tức mở cuộc họp.” Vương Đằng đi về phía phòng chỉ huy của chiến hạm.
“Rõ!”
Mọi người vội vàng đuổi theo.
...
Trong phòng chỉ huy.
Mọi người ngồi quanh một cái bàn dài, trên màn hình xuất hiện trước mặt hiện ra bóng dáng của hai người.
Một người trong đó chính là người quen cũ của Vương Đằng, quân chủ của quân đoàn Xích Hổ – Tiếu Nam Phong!
Người còn lại là một người đàn ông trung niên có gương mặt cương nghị, hắn là quân chủ của quân đoàn Huyền Vũ – Chu Huyền Vũ!
Quy mô của quân đoàn Huyền Vũ lớn hơn cả quân đoàn Xích Hổ và quân đoàn Hắc Tước, vết nứt trong thế giới Hắc Ám mà bọn họ trấn áp vô cùng kinh khủng, những loài Hắc Ám sống ở khu vực đó còn nhiều hơn, mạnh hơn ở các vết nứt khác, vì vậy thực lực của quân chủ quân đoàn Huyền Vũ cũng vô cùng mạnh mẽ, chỉ có người có cấp Chiến Tướng thượng vị thập tam tinh mới có thể đảm nhiệm.
Chu Huyền Vũ này chắc chắn là một cường giả cấp Chiến Tướng đỉnh cấp!
Lúc này, hai người kia cũng đang ở vị trí xa ngàn dặm nhìn Vương Đằng thông qua màn hình.
Trong mắt Tiếu Nam Phong vừa là sự khiếp sợ, vừa là buồn bực, biểu cảm trên gương mặt vô cùng đặc sắc.
Quân đoàn Hắc Tước do tên tiểu tử này tiếp quản từ bao giờ vậy??
Câu hỏi này không ngừng xuất hiện trong lòng hắn, khiến hắn nghĩ như thế nào cũng không ra.
Chu Huyền Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, hai tay đan nhau, đặt trên mặt bàn, ánh mắt sắc bén đánh giá Vương Đằng.
Tên quân chủ quân đoàn Hắc Tước này… còn rất trẻ tuổi!
Lúc này, Vương Đăng nghiêng người dựa vào ghế, tư thế thoải mái, cũng đang đánh giá hai vị quân chủ này.
Tiếu Nam Phong thì không cần nhiều lời, là người quen cũ rồi!
Mặc dù hai người từng có chút hiềm khích, nhưng đều đã giải quyết rồi, hẳn là Tiếu Nam Phong cũng không muốn nhắc lại.
Suy cho cùng đối với hắn mà nói thì đó cũng không phải là kí ức tốt đẹp gì.
Ban đầu, do quân đoàn Xích Hổ bắt Vương Đằng, nên hắn bị Đàm Đài Tuyền trực tiếp đánh một trận dữ dội. Bây giờ suy nghĩ lại thì hắn cũng rất uất ức.
Người còn lại, Vương Đằng cũng từng nghe qua.
Chu Huyền Vũ, rất có danh tiếng trong quân đội, là người có những trải nghiệm vô cùng truyền kì, đặc sắc.
Vị đại nhân này cũng là nhân tài kiệt xuất nhanh chóng phát triển sau khi nguyên lực xâm nhập, năm mười tám tuổi đã tham gia quân đội, cả quá trình chém giết, tích lũy chiến công, cuối cùng đạt được thành tựu như hiện tại.
Những năm nay, hắn cũng coi như là giết được nhiều loài Hắc Ám, khiến cho chúng khi nghe thấy tên đã sợ vỡ mật, cứng rắn trấn áp một tòa Đại Liệt Phùng, chưa từng để cho những loài Hắc Ám ở đó phá tan phòng tuyến, tiến vào thế giới loài người.
Không ngờ rằng lần tiêu diệt Chân Lý giáo này cũng phải để cho vị quân chủ này ra tay.
Chẳng lẽ là bên phía Chân Lý giáo có biến cố gì?
Trong lúc Vương Đằng đánh giá hai người kia, trong suy nghĩ nhanh chóng hiện ra ý nghĩ này, chân mày khẽ nhíu lại.
Ngay sau đó, hắn thản nhiên nói: “Ngại quá, đã để cho hai vị đợi lâu rồi!”
Giọng nói của hắn lập tức phá vỡ sự im lặng trên bàn hội nghị.
“Không sao cả, hiện tại bắt đầu họp đi.” Trong mắt Chu Huyền Vũ hiện lên một tia sáng, giọng nói khàn khàn trầm mạnh chậm ra truyền đến.
“Chu đại ca, không ngờ rằng lần này đến cả ngươi cũng phải ra tay.” Tiếu Nam Phong nói.
“Ừ.” Chu Huyền Vũ gật đầu nói: “Trong Chân Lý giáo có phát hiện ra tung tích của loài Hắc Ám, bọn họ muốn mở ra vết nứt, dẫn loài Hắc Ám xuất hiện, có khả năng sẽ xuất hiện một lượng lớn cường giả loài Hắc Ám. Vì vậy nguyên soát mới tạm thời bảo chúng ta gia nhập lần vây quét này.
“Loài Hắc Ám!”
Tiếu Nam Phong giật mình ngạc nhiên, mặc dù hắn biết nhiệm vụ lần này không đơn giản, nhưng không ngờ rằng lại có tung tích của loài Hắc Ám.
Vương Đằng cũng nhíu mày lại.
Mấy tên tà đồ của Chân Lý giáo hẳn là điên rồi, dám dẫn loài Hắc Ám xuất hiện!!
Hắn không khỏi nghĩ tới núi Thánh Kipling, những người này cũng là vì mục đích trước mắt hoặc vì dục vọng mà bị loài Hắc Ám mê hoặc.
Loài Hắc Ám quả thật chỗ nào cũng sẽ nhúng tay vào, khiến cho người ta rất khó phòng bị.
Chỉ cần là người đều sẽ có mặt tối, khi gặp thứ cực đoan sẽ càng dễ dàng bị hắc ám xâm nhập.
Vương Đằng cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Hắn nghĩ loài Hắc Ám giống như loài đỉa, dù có chia thành nhiều mảnh cũng sẽ trở thành nhiều con mới, không ngừng phát triển,...
“Vương Đằng, ngươi nhận được tin tức đầu tiên, trận vây quét lần này hẳn là nên để cho ngươi làm chủ, ngươi có kế hoạch gì không?” Giọng nói của Chu Huyền Vũ khiến hắn dừng lại suy nghĩ vừa nãy, ánh mắt của hắn mang theo một tia thăm dò, một tia thử thách.
Tiếu Nam Phong nghe vậy, cũng nhìn về phía Vương Đằng.
Vương Đằng quét qua ánh mắt của hai người, lúc này đột nhiên cười, bọn hắn đang muốn thử hắn sao?
Quả nhiên tuổi còn trẻ sẽ luôn khiến cho người khác xem thường.
“Kế hoạch chính là không có kế hoạch gì cả, trực tiếp đánh đến tận cừa là được rồi!” Cho nên trong mắt Vương Đằng hiện lên một tia cười nhạo, thản nhiên nói.
Chu Huyền Vũ: “...”
TIếu Nam Phong: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận