Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 461: Thiên tài hội tụ (2)

“Ta rất chờ mong cuộc đấu giữa hắn và bạn học La Thành đấy.” Tô Hiểu cười nói.
“Ha ha ha, mong là họ gặp nhau, đến lúc đó nhất định là một trận long tranh hổ đấu.” Trương Tuấn nói.
Trên võ đài, La Thành cúi đầu nhìn Hàn Chú đi tới, ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung giống như bắn nhanh ra tia lửa điện, hai ánh mắt đều sắc bén không hề tỏ ra yếu kém.
Hàn Chú cũng để tóc húi cua, nét mặt cương nghị như vậy, khí chất rất giống, nhưng nếu so sánh thì La Thành càng lộ rõ tài năng hơn, còn Hàn Chú lại giống như một miếng sắt được rèn luyện vô số lần, ẩn vào bên trong không quá sắc sảo.
Khán giả ở hiện trường không khỏi đặt hai người ở cạnh nhau so sánh, hứng thú hừng hực thảo luận về thực lực mạnh yếu của cả hai, vô cùng mong đợi trận đấu tiếp theo của hai người họ.
“Đúng rồi, trong những người ra trận của trường Quân đội Hoàng Hải còn xuất hiện một người với độ quan tâm cũng không thấp.” Trương Tuấn như nhớ lại gì đó bỗng nhiên nói.
“Người ngươi nói chính là trạng nguyên võ khảo Đông Hải năm nay, bạn học Vương Đằng đúng không.” Tô Hiểu nói.
“Không sai, có lẽ có người không biết bạn Vương Đằng này giống với Cơ Tu Minh, đều dựa vào thực lực cấp Chiến Binh nhất tinh thi đậu vào đại học. Nghe nói lúc đó Đại học số 1 còn đích thân phái người đến Đông Hải chiêu mộ, nhưng bạn học Vương Đằng cuối cùng lựa chọn ở lại quê nhà, vào trường Quân đội Hoàng Hải.” Trương Tuấn nhìn tài liệu trong tay giải thích.
Lòng hiếu kỳ của mọi người lại bị khơi gợi lên. Tin tức trường Quân đội Hoàng Hải phái tân sinh viên năm nhất Vương Đằng ra trận chỉ truyền trong vòng võ đạo, đối với người bình thường lại không hề có bất cứ khái niệm gì. Bọn họ chỉ biết những võ giả trẻ tuổi có tiếng tăm khá lớn giống như Cơ Tu Minh, La Thành, Hàn Chú.
Mà những thế lực sớm đã biết chuyện này lúc này lại lộ ra vẻ mặt thâm sâu khó lường, ánh mắt mang theo sự tìm tòi nhìn về phía Vương Đằng trong trường Quân đội Hoàng Hải.
Có rất nhiều nhân vật cấp đại lão cũng rất quan tâm, dù sao thì nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên phái tân sinh viên năm nhất tham gia Giải thi đấu Võ đạo đầu tiên trên toàn quốc, không thể không khiến người ta tò mò.
Đáng tiếc ánh mắt mọi người quét qua lại không nhìn ra được gì cả. Thực lực của Vương Đằng giống như bị sương mù bao phủ, khiến mọi người không thể nào thấy được thực lực thật sự của hắn.
“Đây chính là dùng cách đặc biệt che giấu tu vi sao?” Rất nhiều người chau mày lòng hiếu kỳ càng mạnh hơn.
Cơ Tu Minh của Đại học số 1 nghe thấy Vương Đằng cũng thi vào đại học bằng cấp Chiến Binh nhất tinh, thậm chí còn từ chối lời chiêu mộ của Đại học số 1 thì cũng cúi đầu nhìn hắn.
Vương Đằng không ngờ bình luận viên lại đặc biệt nhắc đến tên hắn, lúc này cảm nhận được vô số ánh mắt từ khắp nơi, trên gương mặt không khỏi lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Làm người quá xuất sắc, đi đến đâu cũng là tiêu điểm!
Ôi, đời người sao lại bất đắc dĩ như thế.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy một ánh mắt như thực chất không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Cơ Tu Minh.
Xác nhận qua ánh mắt, tên này có hơi đẹp trai!
Nhưng mà vẫn kém hắn một chút xíu.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Cơ Tu Minh, Vương Đằng đưa ra kết luận giống như Điền Tiếu Tiếu.
Nếu như hắn biết Điền Tiếu Tiếu cũng nghĩ như vậy nhất định sẽ coi nàng là hồng nhan tri kỷ.
Vương Đằng nhìn Cơ Tu Minh một cái, đôi mắt trở nên thâm thúy, nét mặt thản nhiên sau đó lướt qua.
“Thú vị!”
...
Trên khán đài.
Từ Uyển Đồng nói: “Vương Đằng thế mà lại được nhắc tên, lát nữa hắn nhất định sẽ được nhiều người chú ý hơn nữa.”
“Sẽ không có người ngáng chân chứ.” Lâm Sơ Hàm lo lắng nói.
“Người quan tâm quá ắt sẽ loạn. Sự kiện quan trọng như vậy, nhiều đại lão chú ý như vậy ai dám ngáng chân. Nhưng mà sau khi trận đấu thật sự bắt đầu nhất định có rất nhiều người muốn thử sức hắn.” Từ Uyển Đồng nói.
“Thực lực của anh Vương Đằng bây giờ thế nào?” Điền Tiếu Tiếu hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, mong hắn có thể đoạt được một thứ hạng tốt.” Lâm Sơ Hàm nói.
Từ Uyển Đồng lắc đầu, trong lòng không mấy khả quan. Giải thi đấu Võ đạo đầu tiên trên toàn quốc lần này thiên tại hội tụ, dựa vào thân phận tân sinh viên năm nhất tham gia thực lực vẫn kém rất nhiều, kết quả e rằng không tốt lắm.
Một bên khác của khán đài.
Lý Tú Mai kéo Vương Thịnh Quốc, nét mặt tự hào, kích động nói: “Con trai chúng ta, đó là con trai chúng ta…”
Có lẽ Vương Đằng không ngờ cha mẹ của hắn cũng đến Hạ đô, đích thân đến đây xem hắn thi đấu.
Bởi vì lo lắng trong trận đấu sẽ có thương vong, sợ bọn họ lo lắng nên hắn mới không thông báo.
Nhưng hắn rõ ràng đã coi thường sự quan tâm của cha mẹ dành cho hắn, chuyện lớn như vậy bọn họ sao lại làm như không biết được.
Nếu Vương Đằng không tham gia thi đấu Võ đạo thì cũng thôi đi, nếu đã tham gia thì bọn họ nhất định phải đến xem.
Lý Tú Mai và Vương Thịnh Quốc không quá hiểu rõ về thế giới võ giả. Trong nhận thức của bọn họ, trở thành võ giả đã là một chuyện có thể làm rạng rỡ tổ tiên rồi, mà Giải thi đấu Võ đạo đầu tiên trên toàn quốc này chính là chuyện quan trọng nhất cả nước, quốc gia tự tổ chức, danh tiếng ở nước ngoài cũng vô cùng cao, có thể tham gia thi đấu như vậy càng khiến bọn họ vô cùng tự hào.
Con trai bọn họ rất xuất sắc!
Vốn dĩ ông cụ Vương cũng muốn đến nhưng dù sao tuổi tác cũng đã lớn nên bị mọi người khuyên lại, cuối cùng quyết định ở nhà xem trực tiếp.
Sự xuất hiện của Vương Đằng dẫn đến từng làn sóng xôn xao. Có rất nhiều người đang thảo luận về hắn, không ai biết thực lực của hắn như thế nào? Cũng không ai biết tại sao trường Quân đội Hoàng Hải lại phái một tân sinh viên năm nhất ra làm nền?
Bạn cần đăng nhập để bình luận