Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 436: Tiếp theo giao cho ta đi

Ngay cả chiến kiếm cũng không thể chống chịu nổi kiếm thế kinh khủng vừa rồi.
Thanh kiếm này đã theo Vương Đằng rất lâu, không ngờ hôm nay lại gãy nát ở đây.
Mấy võ giả cấp Chiến Binh lục tinh đã lui ra từ lúc Vương Đằng xuất kiếm. Bọn họ cách đó gần nhất, cho nên cũng cảm nhận sâu sắc sự kinh khủng của kiếm khí.
Ngay cả bọn họ cũng không thể phát ra kiếm thế ở trình độ này.
Tiểu tử này quá yêu nghiệt!
Chiến tường bên kia, Ma tướng tám tay quay đầu nhìn lại, hơi híp mắt, hàn mang lóe lên: “Tiểu tử Nhân tộc này không thể giữ lại được.”
...
Vương Đằng giết chết Diêu Hồng Thọ, khiến tinh thần mọi người đều chấn động nhưng tổng thể vẫn bị vây ở thế yếu.
Pháp trận của Qua Lâm đã đi đến bước quan trọng. Hắn mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Chỉ cần trận pháp này thành công, chiến cuộc sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Đúng lúc này, một tia hắc quang bắn ra từ bên cạnh, thẳng hướng Qua Lâm.
Qua Lâm đang cực lực bố trí trận pháp.
Lấy hắn làm trung tâm, chỉ thấy một trận pháp to lớn đang dần hình thành, bên trên vô số phù văn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ đẹp mắt.
Một khí cơ nguy hiểm như có như không tràn ra từ trong trận pháp.
Dù là bản thân Ma tướng tám tay cũng cảm thấy bất an.
Nhưng khóe miệng hắn lại vẽ lên một nụ cười nhạt.
Đột nhiên một tia sáng đen từ bên hông nhanh chóng bắn về phía Qua Lâm, tốc độ cực nhanh, như một tia sét màu đen.
Qua Lâm đang dồn toàn bộ tập trung vào pháp trận, niệm lực tinh thần bao phủ toàn bộ pháp trận. Ô quang vừa tiến vào phạm vi đã bị hắn phát giác nhưng tốc độ của nó quá nhanh, hầu như nháy mắt đã giáng xuống.
Qua Lâm biến sắc, phân ra một cỗ niệm lực tinh thần hình thành công kích, định đánh tan ô quang.
Nhưng ô quang chỉ dừng lại một chút rồi xuyên qua sự ngăn trở của niệm lực tinh thần, đánh vào cánh tay Qua Lâm.
Cuối cùng ô quang cũng hiện nguyên hình, là một con rắn đen đến phát sáng.
Qua Lâm bị nó cắn vào cánh tay, sắc mặt lập tức biến thành màu đen, niệm lực tinh thần bị phản phệ, phun ra một búng máu.
“Qua Lâm!”
Dương vương và viện trưởng Dương phát hiện ra tình hình bên này đầu tiên, sắc mặt đều biến đổi.
“Ha ha ha!” Ma tướng tám tay lập tức cười ha hả, cực kỳ đắc ý.
“Hội trưởng Qua Lâm.”
“Đại sư Qua Lâm.”
Bên dưới không ít người chú ý tới biến cố bất ngờ này, đều tỏ vẻ giận dữ. Đối phương dám dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, Ma tướng tám tay này thật sự quá âm hiểm.
Đồng thời mọi người cũng hết sức lo lắng. Qua Lâm trúng độc, trận pháp kia sẽ chết non giữa đường, Nhân tộc lập tức rơi vào hoàn cảnh xấu.
“Sư phụ!” Vương Đằng nhìn thấy cảnh này, hai mắt trợn trừng như muốn nứt ra, trong lòng bi phẫn cực độ.
Trong khoảng thời gian này, Qua Lâm đối xử với hắn ra sao, trong lòng Vương Đằng rõ nhất.
Qua Lâm không quan tâm đến thân phận người Địa tinh của Vương Đằng, chẳng những dốc lòng truyền thụ sở học của mình cho Vương Đằng mà còn đứng ra bảo vệ khi hắn gặp phải rắc rối. Trong lòng Vương Đằng nói không cảm động chắc chắn là giả.
Lúc này thấy hắn trúng độc thụ thương, Vương Đằng hầu như không hề do dự lao về phía trước.
Lúc này Qua Lâm đang trong cảnh nguy nan.
Nếu có người đột nhiên ra tay công kích, hắn căn bản không có sức phản kháng.
Nhưng đúng lúc này, hai bóng người đột nhiên xuất hiện, chặn Vương Đằng lại. Đây là hai con loài Hắc Ám cấp Chiến Binh ngũ tinh, sau lưng mọc ra hai cánh nguyên lực màu đen, thực lực rất mạnh.
“Cút ngay!” Vương Đằng mặt mày đầy sát khí, một quyền đánh về phía hai con loài Hắc Ám.
Một quyền này không hề nương tay, hắn thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết hai con loài Hắc Ám này, đến trợ giúp Qua Lâm.
Trên mặt hai con loài Hắc Ám hiện lên vẻ khinh miệt. Loài Hắc Ám cao cấp như chúng có thiên phú dị bẩm, cơ thể cường hãn. Tiểu tử trước mặt có kiếm pháp rất mạnh nhưng giờ kiếm của hắn đã gãy, không thể thi triển kiếm pháp, muốn dùng sức mạnh cơ thể đấu với chúng đúng là mơ tưởng.
Nhưng ngay sau đó, chúng nó đều biến sắc.
Uỳnh!
Sức mạnh to lớn không tưởng nổi trực tiếp đánh lên người chúng.
Vương Đằng từng nhận được một cuốn công pháp luyện thể từ chỗ đàn anh trường quân đội là Trình Ngũ, tên là Đại Lực Man Ngưu Công, bình thường tu luyện đã thăng nó lên tới viên mãn, cơ thể cực kỳ mạnh mẽ, sức lực lớn vô cùng, phối hợp với nguyên lực đánh ra, ngay cả không khí cũng nổ vang.
Có thể thấy được uy lực mạnh mẽ đến mức nào.
Hai con loài Hắc Ám bị đánh bay thẳng ra ngoài, miệng hộc máu tươi, vẻ mặt không tin nổi.
Bên kia, Dương vương và viện trưởng Dương quấn chặt lấy Ma tướng tám tay, khiến hắn không thể rảnh tay đi đối phó Qua Lâm.
Ma tướng tám tay đưa mắt lạnh lùng ra lệnh: “Giết hắn.”
Lập tức có một bóng dáng từ xa bay tới, chuẩn bị giết chết Qua Lâm.
Sau khi trúng độc, Qua Lâm đã vội vàng ăn linh đan vào, để cơ thể duy trì sự tỉnh táo. Nhưng đan dược không đúng bệnh, chỉ có thể tạm ngăn lại sự ăn mòn của độc tố.
Hắn khổ sở duy trì trận pháp, kéo con rắn độc trên tay xuống lại phát hiện nó đã chết rồi.
Đang định tiện tay vứt bỏ, chẳng biết nghĩ đến điều gì lại thu vào trong nhẫn không gian.
Lúc này thấy có loài Hắc Ám đánh tới, hắn chỉ có thể phân niệm lực tinh thần ra gắn với nguyên lực hệ Hỏa, thi triển thủ đoạn của thần niệm sư công kích đối phương.
Về phần trận pháp chỉ đành duy trì nguyên trạng, không rảnh tay hoàn thiện nó.
Từng viên hỏa cầu ngưng tụ ra bắn về phía kẻ đột kích. Đối phương nhanh chóng né tránh trên không trung, không ngừng tiếp cận Qua Lâm.
“Sư phụ!” Tô Linh Huyên nhìn chằm chằm bầu trời, trái tim như bị bóp nghẹt. Nàng theo Qua Lâm lâu nhất, thay vì nói là tình sư đồ không bằng nói là tình ông cháu, tình cảm còn thâm hậu hơn cả Vương Đằng.
Nàng quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, nét mặt lo lắng: “Sư huynh ơi, mau mau lên nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận