Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 720: Chú Hắc, thế này không giống ngươi lắm!

“Đúng vậy, chết thì đã sao, đến cả loài Hắc Ám ông đây cũng không sợ, còn phải sợ mấy tên điên Chân Lý giáo này sao.”
“Giết!”
….
Trong lúc mọi người nói chuyện, họ chẳng hề có chút chần chờ ngang nhiên tiến lên nghênh đón võ giả Chân Lý giáo.
Hai bên va vào nhau lập tức phát ra tiếng nguyên lực ầm vang, tiếng chém giết vang vọng khắp nơi.
“Bá đao Lý Hắc, nghe nói trước đây ngươi từng vượt giai giết cấp Chiến Tướng, ngày hôm nay ta sẽ học hỏi từ ngươi.” Người đàn ông nham hiểm hung ác nhe răng cười, cầm chiến đao trong tay chém về phía Lý Hắc.
“Vậy ngươi cứ thử xem!” Sắc mặt Lý Hắc lạnh lùng, khí tức mạnh mẽ bùng nổ trên người, sau đó cứ tăng lên liên tiếp mãi cho đến cấp Chiến Binh cửu tinh đỉnh cao. Cơ thể già yếu khom lưng của hắn dần dần trở nên thẳng tắp.
Một thanh chiến đao màu đen nằm trong tay hắn, nghênh chiến với đối phương.
Chiến đao màu đen chém ra ánh đao vô cùng sắc bén, mở ra khép lại mang theo tia bá đạo, không tránh không né, chính diện va chạm cường giả cấp Chiến Tướng.
“Giết!”
Nét mặt người đàn ông hung ác khẽ thay đổi, hắn đã sớm nghe nói Lý Hắc từng bị thương trên chiến trường năm đó, thực lực bây giờ chỉ còn tám trên mười, muốn giết chết cũng không khó.
Nhưng lúc này xem ra thực lực của đối phương sắp đạt đến đỉnh cao như năm đó, quả thực có thực lực vượt giai giết chết cấp Chiến Tướng.
Bên kia, tướng quân Thẩm chiến đấu với cường giả cấp Chiến Tướng Chân Lý giáo được gọi là Liêu Sát kia, nguyên lực lan ra khiến cho võ giả xung quanh phải liên tiếp ngã xuống.
Mà những võ giả khác cũng chém giết cùng một chỗ, võ giả Chân Lý giáo điên cuồng không thôi, cứ xông lên chém giết như không cần mạng vậy.
Võ giả bảo vệ vết nứt không gian cũng đỏ mắt, không lùi nửa bước.
Trong chốc lát, rất nhiều võ giả ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất vô cùng thảm thiết.
Ầm!
Bỗng nhiên một bóng người rơi xuống mặt đất, khiến mặt đất bị đập thành cái hố sâu, khói bụi bay lên khắp nơi.
“Ngươi quả nhiên đã sớm thế suy sức yếu, một thân tàn phế cũng xứng tranh phong với ta!” Người đàn ông hung ác đạp vào khoảng không đứng thẳng, nét mặt lộ ra vẻ trào phúng, nhìn Lý Hắc phun máu không ngừng trên mặt đất như nhìn một con chó thất bại.
“Khụ khụ!”
Lý Hắc bò dậy từ trong hố sâu, khóe miệng phun máu, sắc mặt hơi u ám và lạnh lẽo!
Hắn nhìn người đàn ông ở trên bầu trời, ánh mắt ẩn chứa vẻ không cam tâm, nhưng đáy lòng lại không khỏi thở dài.
Haiz!
Hắn thật là đã già rồi!
“Lão Hắc!”
Tướng quân Thẩm nhìn thấy tình hình bên này, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ngươi đang nhìn đâu đấy?” Giọng nói lạnh lùng của Liêu Sát bỗng vang lên bên tai hắn, từng ánh kiếm màu vàng kim bao phủ lấy tướng quân Thẩm.
Đồngg tử tướng quân Thẩm co lại, hắn lập tức lui về.
Xoẹt!
Nhưng mấy ánh kiếm đã cắt rách quần áo của hắn, còn để lại vài vết máu trên người hắn.
Tướng quân Thẩm liếc nhìn vết thương trên người một cái, nét mặt vô cùng khó coi, đáy lòng trở nên nặng nề.
Bên Lý Hắc đã thất bại, mà hắn ở bên này cũng không có quá nhiều phần thắng, lẽ nào Ung thành cứ rơi vào tay Chân Lý giáo như vậy sao?
Nếu thật sự là kết quả như vậy thì Thẩm An hắn chính là tội nhân!
Sau đó, ánh mắt tướng quân Thẩm trở nên dữ tợn, khí tức trên người tản ra, lực lượng bỗng tăng lên một khoảng lớn, nhưng gương mặt hắn đỏ bừng, gân xanh nổi lên, từng hơi nóng bốc lên từ trên đỉnh đầu hắn, hắn rõ ràng đã dùng phương pháp bộc phát nào đó.
Ánh mắt của Liêu Sát lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đợi ta giết Lý Hắc rồi đến giúp ngươi!” Ánh mắt người đàn ông nham hiểm lóe lên, hắn xông đến Lý Hắc đang nằm dưới đất.
“Lão Hắc, mau lui lại!” Tướng quân Thẩm tức giận hét lên, muốn xông qua đó viện trợ.
“Ngươi lo cho ngươi trước đi.” Trong nháy mắt, Liêu Sát đã chặn trước mặt hắn, đánh ra ánh kiếm hoàn toàn chặn lại đường đi của hắn.
“Chết đi!”
Người đàn ông nham hiểm xuất hiện trước mặt Lý Hắc, ánh mắt lạnh lùng, chém một đao chém xuống.
“Không ngờ Lý Hắc ta lại chết trong tay loài người!” Lý Hắc không hề nhắm mắt mà nhìn thẳng vào ánh đao ở trên đầu chém xuống, không hề sợ hãi, chỉ có sự tiếc nuối và không cam tâm.
Tiếc nuối – không thể chết trên chiến trường!
Không cam tâm – không thể giết loài Hắc Ám nữa!
Trong phút chốc, đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng chém giết trên chiến trường năm đó, lý tưởng hào hùng đến ngày nay…chẳng còn lại gì cả!
“Lão Hắc!” Tướng quân Thẩm tức đến nổ mắt.
Ầm!
Nguyên lực vang ầm trời, một sức mạnh khủng khiếp càn quét bốn phương.
Lý Hắc dưới đất chưa chết nhưng người đàn ông hung ác trước mặt hắn lại văng ra xa.
“Ai?”
Sắc mặt người đàn ông hung ác rất khó coi, hắn căn bản không nhìn rõ được là ai thì đã bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay đi, khiến hắn khó mà tin được.
“Người giết ngươi!” Một tiếng nói lạnh lùng bỗng vang lên trên đầu hắn, ánh đao sáng chói nổ ra!
Ầm!
Đồng tử người đàn ông hung ác co lại, trong nháy mắt đã bị ánh đao rực lửa nuốt lấy.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể người đàn ông hung ác bị chém làm hai rơi thẳng xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.
Người đàn ông hung ác bị chém ngang lưng chưa chết ngay. Hắn mở to đôi mắt nhìn bóng dáng thanh niên chậm rãi xuất hiện trên đầu, nét mặt trắng bệch như tờ giấy lộ vẻ không thể tin được.
“Sao có thể như thế được!”
Gương mặt Vương Đằng lạnh lùng. Hắn cầm trong tay thần binh Ma Khuyết đâm thẳng vào tim đối phương, không hề nói mấy lời thừa thãi cùng với hắn.
Đáy lòng người đàn ông hung ác đầy sự không cam tâm.
Hắn vốn là bên thắng nhưng người chết cuối cùng lại là hắn, tại sao…
Đánh lén trong bóng tối, hắn, chết không nhắm mắt!
Mọi người rơi vào sự im lặng kỳ lạ, cho dù là Lý Hắc hay tướng quân Thẩm, hoặc là Liêu Sát…toàn bộ đều trợn mắt nhìn thanh niên bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận