Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 265: Hái cỏ Huyễn Viêm… (2)

“Ài, được.” Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu, hô: “Ngươi lên núi phải chú ý an toàn đó.”
“Vâng ạ.” Bạch Tiểu Thảo đáp.
...
Đi qua đường lớn, Bạch Tiểu Thảo dẫn Vương Đằng ngoặt vào một con đường mòn bên cạnh, đi không bao lâu, hai người đã lên núi.
Núi Xuân Hoa còn bảo tồn hình thái tốt hơn hoang dại một chút, sau khi trải qua nguyên lực gột rửa, lại càng trở về nguyên thủy, động vật hoang dã bên trong cũng nhiều hơn.
Cây cối bốn phía cao lớn xanh um, rất nhiều cành khô lá rụng chất đống trên mặt đất, không có quá nhiều vết tích của con người.
Xem ra thôn dân gần đây quả thực không thường lên núi.
Nhưng Vương Đằng tốt xấu gì cũng đã được chứng kiến rừng rậm nguyên thủy của dị giới, so ra thì núi Xuân Hoa kém quá nhiều, cũng không có gì phải ngạc nhiên.
“Cẩn thận chút, trên núi có rắn độc và sâu độc.” Bạch Tiểu Thảo đi ở phía trước, đao bổ củi trong tay chém vào bụi cây và bụi gai hai bên, nhanh chóng dọn sạch ra một con đường nhỏ có thể cung cấp cho người đi lại.
“Ngươi chú ý chính ngươi là được rồi.” Vương Đằng lạnh nhạt nói.
Bạch Tiểu Thảo nhíu mày, thở dài trong lòng, không nói gì thêm nữa, chỉ phân tâm chú ý Vương Đằng.
Hai người đi hơn một giờ, trong lúc đó không gặp được chuyện ngoài ý muốn gì. Bạch Tiểu Thảo đã rất khéo léo tránh đi một vài nơi có thể có nguy hiểm.
Lúc này, Bạch Tiểu Thảo dừng lại nghỉ ngơi một chút, uống một hớp, chỉ về bên trái nói: “Chờ chút nữa chúng ta đi qua từ nơi này, trước kia cha ta dẫn ta đi rồi. Mặc dù hơi khó đi, nhưng chặng đường sẽ ngắn hơn không ít, chúng ta chắc chắn có thể chạy tới nơi trước giữa trưa.”
“Ừm.” Vương Đằng nhẹ gật đầu, ngồi xuống trên tảng đá bên cạnh, nói: “Nghỉ ngơi một chút trước đã.”
Bạch Tiểu Thảo ngồi xuống một tảng đá khác, lấy ra một đồ vật giống như thịt khô, hỏi: “Ngươi có muốn không?”
“Ta không đói, ngươi ăn đi.” Vương Đằng lắc đầu, nói.
Bạch Tiểu Thảo cũng không cưỡng cầu, tự ăn, đồng thời có hơi tò mò, âm thầm đánh giá Vương Đằng.
Nàng bỗng giật mình trong lòng, phát hiện Vương Đằng cùng đi với nàng mà lại không có vẻ mệt mỏi chút nào, vừa không chảy mồ hôi, cũng không thở gấp, giống như tản bộ vậy.
“Chẳng lẽ tên này là người luyện võ?” Bạch Tiểu Thảo âm thầm tự suy đoán.
“Lại nói, bọn họ đều đến tìm kiếm cỏ Huyễn Viêm, thì cỏ Huyễn Viêm kia chắc chắn rất có giá trị, nếu có thể hái hai cây thì tốt rồi.” Bạch Tiểu Thảo chờ mong nghĩ.
Nghỉ ngơi mười phút đồng hồ, hai người tiếp tục đi.
“Hình như cha ta không dẫn họ đi đường này.” Bạch Tiểu Thảo vừa dọn sạch con đường, vừa nói.
“Vừa rồi khi lên núi, ta đã cảm thấy hơi kỳ quái, trên đường đi đều không nhìn thấy dấu vết của người khác.” Vương Đằng nói.
“Có lẽ bọn họ đi con đường khác.” Bạch Tiểu Thảo hơi nghi hoặc, nói: “Ta đã rất lâu không lên núi cùng cha ta, chẳng lẽ hắn tìm được đường khác.”
Một suy nghĩ bỗng loé lên trong đầu Vương Đằng, Bạch Tiểu Thảo cũng xoay đầu lại vào đúng lúc này. Hai người đều nhìn ra ý tưởng giống nhau từ vẻ mặt của đối phương.
“Trừ khi con đường này có nguy hiểm! !”
“Cẩn thận một chút, cha ngươi không có khả năng vô duyên vô cớ từ bỏ con đường quen thuộc này.” Vương Đằng nhắc nhở.
Bạch Tiểu Thảo gật đầu, lập tức đề cao cảnh giác, càng cẩn thận từng li từng tí.
Bọn họ lại đi hơn nửa giờ, từ đầu đến cuối không gặp được nguy hiểm trong tưởng tượng, Bạch Tiểu Thảo lặng lẽ thở nhẹ ra.
Răng rắc!
Bỗng nhiên, chân của nàng như giẫm lên thứ gì.
Cả người Bạch Tiểu Thảo bỗng nhiên dừng lại, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chậm rãi cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy chân nàng đang giẫm lên một tổ kiến giống như đống cỏ, gần như hòa làm một thể với cành khô lá rụng trên đất, cực kỳ tầm thường, cho nên nàng thả lỏng chốc lát, không chú ý đã giẫm lên.
Vương Đằng đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, thấy nàng còn ngơ ngác, hắn vội vàng kéo nàng về phía sau.
Vù vù vù...
Một lát sau, tiếng vù vù dày đặc vang lên, một đám kiến bay màu đen lập tức bay ra từ trong tổ kiến, ào ào vọt tới hai người Vương Đằng.
Không chỉ như thế, mặt đất còn toát ra một đống kiến bò màu đen, kích thước lớn hơn kiến bình thường nhiều, quan sát kỹ càng sẽ phát hiện đầu của chúng nó cực lớn, giác hút dữ tợn. Bọn chúng có tốc độ rất nhanh, vọt tới hai người Vương Đằng như ong vỡ tổ.
“Xong rồi, đây là dị thú!”
Sắc mặt Bạch Tiểu Thảo trắng bệch. Một đường này, nàng chú ý cẩn thận, nghĩ đến rất nhiều khả năng nguy hiểm, nhưng không ngờ tới lại có một ổ dị thú loại kiến.
Một dị thú loại kiến cũng không có sức công kích mạnh bao nhiêu, nhưng bọn chúng đều kết bè kết lũ, một tổ có số lượng kinh khủng, hơn mấy trăm nghìn, hơn triệu. Đụng tới chúng căn bản không có đường sống.
Lúc này, một đám trên trời, một đám trên mặt đất, một mảnh đen nghịt nhào tới hai người, người nhìn thấy mà da đầu tê dại.
“Thật xin lỗi, ta hại ngươi rồi.” Bạch Tiểu Thảo áy náy nói.
“Còn chưa chết đâu, nói xin lỗi gì, chỉ là một tổ kiến thôi mà.” Vương Đằng bình thản nói.
Thấy nàng sợ đến vậy, nguyên lực hệ Hỏa trong thân thể hắn tuôn ra, một luồng khí tức nóng rực nghênh tiếp đám kiến trên trời dưới đất.
Ầm!
Đám kiến đen nghịt lập tức hóa thành hai mảnh biển lửa, bị đốt sạch sẽ trong nháy mắt, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Dưới sự khống chế của Vương Đằng, thế lửa vẫn chưa lan tràn đến cây cối bốn phía, chớp mắt đã dập tắt.
Bạch Tiểu Thảo lại mở to mắt nhìn hắn.
“Võ... Võ giả!”
Nàng cho rằng Vương Đằng nhiều lắm chỉ là Võ Đồ, chưa từng nghĩ hắn lại là võ giả!
Võ giả còn trẻ như vậy!
Bạch Tiểu Thảo cảm thấy mình thật sự được tăng thêm kiến thức.
“Đi thôi!”
Giọng nói của Vương Đằng kéo nàng từ trong khiếp sợ về với hiện thực. Nàng vô ý thức đi lên trước, nhưng vẫn không yên lòng.
“Bình tĩnh, đừng giẫm lên cái gì không nên giẫm, lỡ là loại hình rắn độc, trực tiếp cắn ngươi một ngụm, ta có thể không cứu được ngươi đâu.” Vương Đằng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận