Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 215: Tiệc mừng

Hơn nữa còn luyện được thành quả!
Nếu để cho người khác biết được chuyện này, phỏng chừng muốn tìm miếng đậu hũ để đâm chết cho rồi.
“Khụ khụ, ngươi có thể tiếp tục luyện như vậy, không chừng ngày nào đó sẽ thành cao thủ tuyệt thế đấy.” Vương Đằng ho khan nói.
“Ừ ừ, ta cảm thấy kỹ thuật đấu súng này thật thần kỳ nha, hiện giờ ta đã có thể bắn trúng được chim sẻ đang bay ngoài năm mươi mét rồi đấy, lợi hại không?” Lâm Sơ Hạ kiêu ngạo nói.
“Ngoài năm mươi mét, còn là chim sẻ đang bay.”
Vương Đằng nhìn lên trần nhà, đột nhiên có phần hoài nghi cuộc đời rồi.
Phải biết rằng hắn tu luyện kỹ thuật đấu súng đến tiểu thành rồi mới có thể làm được một điểm này.
Kết quả Lâm Sơ Hạ hoàn toàn dựa vào chính bản thân nàng đã làm được, lại còn dùng phương thức gần như vui đùa kia làm được.
Chẳng lẽ Lâm Sơ Hạ thật sự là thiên tài ở phương diện kỹ thuật đấu súng sao?
“Rất tốt, nhưng còn cần phải cố gắng, lúc này ngươi mới tính là nhập môn thôi.” Vương Đằng trợn tròn mắt nói dối, tuyệt đối không thừa nhận bản thân đã bị đả kích rồi.
“A, đây chỉ là nhập môn thôi sao, ta càng phải nỗ lực hơn nữa mới được.” Lâm Sơ Hạ rất có động lực mà vung vẩy nắm tay nhỏ, nói.
“…” Vương Đằng.
Con bà nó chứ, làm màu vô hình là trí mạng nhất!
Không nghĩ đến có một ngày phải thừa nhận làm bà nó màu của người khác, nhất là người làm màu còn không tự biết.
Từ chối lời mời ở lại ăn cơm trưa của bà Lâm, đi ra từ trong nhà Lâm Sơ Hàm, Vương Đằng liếc nhìn về phía phòng của Lâm Sơ Hạ.
Bên cửa sổ, Lâm Sơ Hạ đang vẫy tay với hắn.
Vương Đằng có thể cảm nhận được nàng đang cười, hình như rất vui vẻ.
“Nếu không bị độc thể ảnh hưởng, với thiên phú của Lâm Sơ Hạ, tuyệt đối là con gái cưng của trời trong trường học. Nói đi cũng phải nói lại, Lâm Sơ Hàm cũng không kém cạnh chút nào. Hai chị em này thật sự khiến cho người ta kinh ngạc!” Vương Đằng thầm suy nghĩ, đồng thời cảm thấy hơi thương tiếc thay cho Lâm Sơ Hạ.
Hắn vẫy tay với Lâm Sơ Hạ ở trên lầu, xoay người rời đi.
Trưa ngày thứ ba.
Cách ngày Vương Đằng nhập học còn có hai ngày.
Khách sạn Hoàng Quan, một khách sạn năm sao vô cùng nổi tiếng ở Đông Hải.
Tiệc nhập học, tiệc tân gia của nhà Vương Đằng tổ chức ngay tại khách sạn Hoàng Quan vào hôm nay, có rất nhiều người đến đây.
Người thân, bạn bè của Vương gia Lý gia, thậm chí cả bạn làm ăn của Vương gia vân vân.
Có người Vương Đằng quen biết, có người hắn chưa từng thấy.
Từ khi Vương Đằng sống lại cho đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông nội và ông ngoại, bà ngoại, tuy rằng ba người đã lớn tuổi, nhưng có cách dưỡng sinh, trạng thái tinh thần đều rất tốt.
Bọn họ đang nói chuyện phiếm, Vương Đằng tiến lên chào hỏi: “Ông nội, ông ngoại, bà ngoại.”
“Cha, mẹ!” Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai cũng tiến lên chào một tiếng.
“Ôi, cháu ngoan của ta đến rồi! Mau đến đây để ông nội nhìn xem.” Ông cụ Vương vô cùng vui vẻ, không thèm để mắt đến Vương Thịnh Quốc, vẫy tay về phía Vương Đằng.
Vương Thịnh Quốc không khỏi trợn trừng mắt.
Vương Đằng tiến lên trước, ông cụ Vương vỗ vỗ vị trí bên người hắn, gọi Vương Đằng ngồi xuống, quan sát hắn, vui mừng nói: “Lớn hơn rất nhiều, quả nhiên là luyện võ có thành tựu!”
Ông ngoại của Vương Đằng là ông cụ Lý cũng cười nói: “Không nghĩ tới cháu ngoại của Lý Nho ta lại thi được trạng nguyên võ.”
“Ha ha ha, đó là hạt giống tốt của Vương gia chúng ta.” Ông cụ Vương đắc ý cười to, nói.
“Hạt giống của Lý gia chúng ta cũng không kém. Hiện giờ là thời đại võ đạo, võ giả cũng phải tu luyện cả văn lẫn võ, khoa văn không qua cửa thì không thành trạng nguyên được.” Ông cụ Lý không phục nói.
“Thi võ, đương nhiên là võ đạo quan trọng nhất, khoa văn đứng sang bên cạnh.” Ông cụ Vương bĩu môi nói.
Mắt thấy hai ông cụ sẽ cãi vã vì chuyện gen nhà ai ưu tú hơn, đám người Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc dở khóc dở cười.
Già đầu rồi mà như con nít!
Càng già càng con nít, quả nhiên nói không sai.
“Cha, ở đây còn có người ngoài nữa đấy, hai người đừng ầm ĩ nữa, khiến cho người ta nhìn mà chê cười.” Vương Thịnh Quốc bất đắc dĩ nói.
“Cha cũng thật là, chuyện này có gì để cãi nhau chứ, dù nói thế nào, trên người Vương Đằng đều chảy dòng máu của hai nhà, thiếu ai đều không được.” Lý Tú Mai câm nín thốt lên.
“Ha ha, hai lão già này đúng là càng lớn càng trẻ con.” Bà ngoại cười vui vẻ, lập tức kéo Vương Đằng đến bên cạnh, đau lòng nói: “Luyện võ có mệt không vậy, chắc chắn chịu không ít khổ rồi.”
“Bà ngoại, không có chuyện gì, thiên phú của ta rất tốt, chưa chịu khổ bao nhiêu đâu.” Vương Đằng nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Hả, Thịnh Quốc, em dâu, mọi người đều đến rồi.”
Lúc này, bác cả của Vương Đằng là Vương Thịnh Hồng đã đến, bác gái Triệu Tuệ Lệ, chị họ Vương Á Nam và anh họ Vương Á Long đi theo bên cạnh hắn.
“Anh cả, chị dâu!”
“Chúng ta cũng vừa mới đến, không nghĩ tới các ngươi đến sớm như vậy.”
Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai nói.
Vương Thịnh Hồng gật đầu, hắn lớn hơn Vương Thịnh Quốc bảy tám tuổi, thoạt nhìn càng già dặn uy nghiêm hơn.
Ánh mắt của hắn lướt qua Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai, rơi thẳng lên trên người Vương Đằng ở phía sau.
“Bác cả!”
“Kẻ sĩ cách xa ba hôm, khi gặp lại đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa, ngươi thật sự đã thay đổi rất nhiều.” Vương Thịnh Hồng cảm thán.
“Còn không phải sao, lần trước khi ta gặp em họ Vương Đằng cũng lắp bắp kinh hãi đấy.” Vương Á Nam ở bên cạnh mặt cười tươi như hoa nói.
“Á Long, nhìn xem em họ ngươi kìa, rồi nhìn lại ngươi xem, cả ngày không có việc gì, cũng không biết sửa đổi.” Vương Thịnh Hồng đột nhiên xoay mũi dùi về phía thanh niên đang nghịch điện thoại ở bên cạnh Vương Á Nam, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói.
“Hứ!” Vương Á Long trợn trừng mắt, còn lười cả đáp lại.
“Ngươi!” Vương Thịnh Hồng tức giận đến muốn đánh người.
“Được rồi được rồi, ngươi không nhìn xem hôm nay là ngày gì, đừng cứ mãi dạy bảo Á Long thế.” Triệu Tuệ Lệ đau lòng con trai, vội vàng ra mặt giảng hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận