Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 958: Thích thế

Thì ra là thế.
Đây không phải Nhân Đao hợp nhất, chỉ là Xá Đao quyết, một loại đao pháp tham khảo từ Nhân Đao hợp nhất mà thôi!
Mặc dù vậy thì đao pháp này cũng rất hiếm có và mạnh mẽ!
Có thể dựa vào Nhân Đao hợp nhất để tạo ra công kích tương tự, người sáng tạo ra bộ đao pháp này không thể coi là không thiên tài.
Đã nói rồi, môn đồ tà giáo này thì có thiên phú gì mà có thể lĩnh ngộ được Nhân Đao hợp nhất chân chính cơ chứ!
Mà cũng hơi tiếc chút đỉnh, nếu thật là Nhân Đao hợp nhất thì hắn đã hời to rồi.
Chỉ cần nhặt bong bóng thuộc tính thì dù ý cảnh khó đến mấy cũng có thể dễ dàng lĩnh ngộ!
Vương Đằng lắc đầu, nhìn về phía giao diện thuộc tính.
“Xá Đao quyết”: 10/100 (nhập môn)
“Đao pháp này cho ta xin nhé!” Vương Đằng cười thầm trong bụng, đám môn đồ tà giáo này chả tốt đẹp gì, nên hắn chả áp lực với việc nhổ sạch lông cừu của chúng chút nào.
Tốt nhất là tìm một cơ hội nhổ sạch một lần, để nhổ thêm được nhiều thuộc tính “Xá Đao quyết” này một chút.
Ánh mắt của Vương Đằng chợt trở nên nham hiểm.
Trên lôi đài lúc này, sau khi Hồng Bằng thi triển một lần “Xá Đao quyết” thì đột nhiên phun ra một búng máu, trên người cũng nứt toác ra từng vết đao từ trong ra ngoài, máu tươi nhuộm thắm quần áo hắn chỉ trong chớp mắt.
“Di chứng à?” Vương Đằng trông thấy vậy thì mắt không khỏi lóe lên.
Bí quyết của Xá Đao quyết là thông qua phương pháp đặc biệt dung hòa đao ý vào cơ thể để có thể đạt được hiệu quả Nhân Đao hợp nhất fake.
Cơ thể con người vốn rất mong manh, ngay cả là cường giả cấp Chiến Tướng, nếu dồn nén quá nhiều đao ý vào trong cơ thể thì rõ ràng đó là hành vi tự sát.
Không cẩn thận là nổ banh xác như chơi!
Gã Hồng Bằng này không bị đao ý chém thành ngàn mảnh đã là may mắn lắm rồi.
Song Vương Đằng không thực sự lo lắm, hắn chẳng những có được nhiều loại thể chất cường tráng, lại tu luyện ba phương pháp luyện thể là “Bát Cực Ma công”, “Lôi Đình thân” và “Cổ Thần thân”, cơ thể vốn đã rắn chắc đến mức cực hạn, nếu ngay cả hắn còn không ngăn được đao ý nhập thể thì còn ai có thể chống đỡ nữa?
Bằng những ưu thế đó, “Xá Đao quyết” quả thực chính là sinh ra cho riêng hắn.
Nếu như nói “Xá Đao quyết” là thứ vũ khí sắc bén trong tay người thường, thì trong tay Vương Đằng, nó là một khẩu pháo Hỏa Thần cỡ bự!
Thích thế nào thì chơi thế nấy!
...
“Ta thắng!”
Hồng Bằng nhìn Mã Phi Phi bên rìa lôi đài, khóe môi hắn nhoẻn lên nụ cười, sau đó cả người ngã ngửa ra sau.
Mã Phi Phi mang vẻ ngoài mong manh dễ vỡ, chỉ có đôi mắt nàng là không chứa bất cứ cảm xúc nào, lạnh lùng như một mỹ xà lạnh lẽo.
Tiếc là những người khác không nhận ra điều đó, tất cả họ vẫn chưa hết bàng hoàng trước cảnh tượng vừa rồi.
Chỉ trong nháy mắt mà Mộ Dung Sơn đã bị Hồng Bằng chém thành hai nửa, tử trạng thê thảm, bản thân Hồng Bằng cũng ngã xuống, xem chừng bị thương rất nặng.
Vậy nên… rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì??
Rất nhiều người gần như không biết Hồng Bằng đã làm cách nào để có thể đột nhiên bộc phát ra sức mạnh lớn đến thế, rõ ràng ban đầu hai người họ ngang cơ nhau.
Nhưng đương nhiên cũng có người nhìn thấu chuyện đó.
“Đó là Xá Đao quyết!?”
“Chắc không sai đâu, nhất định là bộ cấm pháp có thể khiến người ta trở thành tàn phế nếu bất cẩn kia, không ngờ Hồng Bằng lại học được.”
“Nhưng tên Hồng Bằng này cũng là nhân tài đấy chứ, hắn đã thực sự học được “Xá Đao quyết”.”
“Học thì học, nhưng dùng để tranh giành tình nhân thì thật lãng phí!”
...
Mọi người xôn xao bàn tán, trầm trồ khôn nguôi, nom dáng vẻ của họ thì rõ ràng là không lạ lẫm gì với “Xá Đao quyết” này.
“Hình như rất ít người luyện bộ đao pháp này!”
Vương Đằng tự lẩm nhẩm, có chút tiếc nuối, nếu có nhiều người luyện thì hắn có thể nhổ thêm nhiều lông cừu hơn, tiếc quá, tiếc quá...
Cuộc chiến sinh tử giữa hai người đã chấm dứt, mọi người lần lượt tản đi.
Mộ Dung Sơn chết trên lôi đài, không ai đi nhặt xác.
Từ một người được săn đón và coi là thiên tài, giờ rơi vào kết cục này lại chẳng ai đoái hoài, quả là lòng người dễ đổi, lạnh lẽo vô cùng.
Hành vi của môn đồ tà giáo, Vương Đằng coi như nhận thức một phần.
Hồng Bằng vẫn còn hơi thở, nhưng cũng chẳng ai thèm để tâm, dường như chúng để mặc hắn trên lôi đài chờ chết.
Mã Phi Phi nhíu mày, ánh mắt đảo qua, đột nhiên nhìn thấy Vương Đằng bên dưới thế là quát: “Diêu Cát, ngươi lại đây, đỡ Hồng Bằng trở về.”
Giọng điệu của nàng gần như mệnh lệnh, hoàn toàn không coi thân phận Diêu Cát để vào mắt.
Vương Đằng thật sự bất đắc dĩ, vốn hắn đã định bỏ đi, nhưng nghĩ đến tính nết của Diêu Cát cùng với sự si mê đối với Mã Phi Phi, lúc này nếu như từ chối thì chỉ sợ sẽ hỏng việc.
Thế là hắn đành bực bội đi lên lôi đài, lôi áo Hồng Bằng và nhìn Mã Phi Phi.
“Nhìn gì, đi đi!” Mã Phi Phi lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, đi xuống lôi đài trước.
“Đậu má, kêu kêu kêu, có tin ông đây tìm cơ hội cho ngươi kêu khản cả cổ không.” Vương Đằng mắng thầm trong dạ, ánh mắt đảo qua cơ thể nóng bỏng của Mã Phi Phi rồi hằm hằm nhìn bóng lưng nàng.
“Ngươi đang nhìn cái gì đấy?” Mã Phi Phi đột nhiên dừng bước, cau mày, xoay người nhìn Vương Đằng.
Nhưng ánh mắt Vương Đằng đã kịp hạ xuống, lúc này mới giả vờ ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: “Nhìn gì cơ?”
Minh tinh màn bạc nhập thân!
Lông mày Mã Phi Phi nhăn lại càng sâu, nghĩ bụng chẳng lẽ mình bị ảo giác, ánh mắt nàng lại đảo trên gương mặt đáng khinh đến cực điểm của Vương Đằng, vẻ mặt chán ghét không thèm che dấu, sau đó nàng hừ lạnh rồi quay đầu đi tiếp.
Vương Đằng không biết Hồng Bằng đang ở chỗ nào, cho nên chỉ có thể đi theo sau Mã Phi Phi, để nàng dẫn đường.
Hai người một trước một sau, đi trên đường.
Tròng mắt Vương Đằng loạn chuyển, vẻ mặt vô cùng hèn hạ, quét lên quét xuống trên người Mã Phi Phi.
Phía trước, sắc mặt Mã Phi Phi càng ngày càng khó coi, đen như muốn ép ra nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận